Vi Thuỳ Linh
Tháng 6
Mồ hôi mặt trời, nước mắt mặt trăng
Cho trần gian phát lộ những dung nhan tiềm ẩn
Đã chờ một đêm nhung từ cơn mưa hiếm muộn
Khi cơn dông chiều trượt ngã, gãy cành cây
Kích động nàng, người cực đoan luôn chống sự giả tạo
Gió quất cửa cửa kính tù túng kín bưng, đơn sắc
Những ngôi nhà phạc phờ sạm nắng
Những con rối chen nhau đi qua những ván chữ tham lam, bỏng rẫy lạnh lùng
(Trong hành lý, không bao giờ có câu tự vấn liêm sỉ)
Người thật thà đi lẻ, giữa đường đường u minh, tự làm khổ mình khi tránh xa bầy rối bằng thách đấu loại bỏ
Bên lề đường, xô đẩy lũ trai già sục tìm bồ bịch, những mụ đàn bà sẵn sàng trắc nết ngang nhiên
Trong bóng tối, những gã mới lớn tiêu diệt tuổi xuân bằng đủ thứ ghê người, những ả lỡ thì tìm chồng nhằm xuất ngoại
Ta cô độc hành trình hư cấu của lòng tin
Cuộc phục hưng kỳ diệu sẽ có, khi tình yêu ngự trị từ những người trong sáng
Đâu đó vang lên tiếng rống rừ các cổ họng có bùn
Ràn rạt bụi, những hạt kim khí nóng
Cuộc hành lễ nửa đêm bằng hồi thúc tột đỉnh của niềm khát sống
Thật diệu kỳ tự do của mắt
Ta đã chiếm lĩnh được bản thân bởi quyền năng thiêng liêng tạo hoá
Những đường cong phá vỡ những biên cương gò bó
Yên nào, trong tay Anh
Sóng lưng em sóng lên sự mảnh dẻ vĩnh cửu
Yên nào, lắng nghe
Cơ thể đôi ta đón đợi mùa sinh, trong lúc bầy bầy rùa biển đẻ đêm, những quả trứng lăn, rung chuyển chiếc đồng hồ sinh giớI
Suốt tháng 6.2007
V.T.L