TAXI

 

CHUYỆN TAXI

VUI BUỒN PHÁP-VIỆT…

 

Cô bạn về Việt nam, nói đi xe bus thích lắm, ḿnh chẳng tin. Đến lúc đi Thạnh Lộc thăm bạn bịnh mà người dẫn đường chỉ biết cách đi bằng bus, ḿnh theo, từ đó đâm… ghiền. Giữa phố phường Sài g̣n, đi bus tiện là có đường “dành riêng” không bị kẹt, bus cao to hộ pháp, tọa lạc trên ấy có cảm giác an lành và mỗi lần ngừng cũng không bị cà giật chóng mặt, máy lạnh, sạch sẽ… Có điều cũng chẳng hiếm chú tài không ngừng hẳn mà chỉ rề rề cho khách xuống-lên, hoặc chạy ngay khi khách chưa lên-xuống hẳn. Nghe nói nhiều người già bị té. Cô bán vé có nên hô to  “Người già lên-xuống” cho bớt nguy hiểm không?

 

V́ vậy muốn an toàn hơn th́ lại taxi chăng?

 

Một lần truyền h́nh Pháp có phóng sự về sự giao thiệp giữa tài xế taxi và khách hàng. Phần đông đều nói chẳng vấn đề ǵ, hễ hai bên cùng biết điều th́ mọi việc suôn sẻ. Biết điều ở đây là hai bên “bống rùa” một tiếng,  đừng vô lễ hay hoạnh họe nhau v́ chuyện cỏn con. Cứ lịch sự, đáp ứng dịch vụ và thanh toán dịch vụ. Nhưng ở đâu và trong lĩnh vực nào mà chẳng có người xấu tốt. Có lần từ phi trường Roissy, khi biết đi gần th́ chú tài bỏ lơ bọn ḿnh, mặc dù luật lệ rành rành là đoạn đường dài ngắn cũng phải nhận khách. Bây giờ khác rồi, có nhân viên phi trường đứng đó, thứ tự xe tới và thứ tự khách sắp hàng, răm rắp, an lành. Và chỉ một cách duy nhất trả tiền : cây số, không như cảnh ngộ sau đây tại quê ḿnh…

 

Ngày 22 tháng 10 vừa qua, lúc 19g - 19g15, v́ máy bay đến sớm hơn và tính nhầm giờ nên tưởng người nhà không đón, đùm túm lấy taxi từ Tân Sơn Nhất về Trần Hưng Đạo, quận 5. Có một anh cầm quyển sổ đon đả nói để gọi taxi,  ḿnh tưởng bở giống bên Tây, nói muốn đi Mai Linh hay Vinasun. Nhưng đây là Festival Taxi. Ngờ ngợ, v́ lần đầu tiên đi xe này. Chạy vài chục mét chưa ra cổng, tài xế bảo đến nơi là 250.000 VND (tương đương 10 euros). Ḿnh bảo dừng lại, bỏ chúng tôi xuống ngay. Dĩ nhiên chú tài không bỏ khách, nói vậy th́ phải trả tiền bến băi. Hỏi là tiền ǵ, hồi giờ chẳng bao giờ nghe taxi đ̣i khoản này. “Nếu không trả tiền bến băi th́ phải 250.000 đồng, nếu tính theo đồng hồ th́ phải trả tiền bến băi là tiền… ra cổng, không thôi cháu bỏ cô chú xuống đây”, nói vậy nhưng bảo bỏ xuống th́ vẫn lầm lũi chạy. Té ra tiền bến băi chỉ 5000 VND thôi. Đồng ư.

 

Ra khỏi phi trường một quăng, chú tài điện thoại, chắc là cho anh cầm quyển sổ, cằn nhằn: “Từ nay mày đừng giới thiệu cho tao thứ khách không ra ǵ này nữa. Mày toàn giới thiệu thứ khách ǵ đâu, ăn hổng được”. (Xin miễn nêu số xe ra đây. Trên bục xe thấy số điện thoại 45 38 38 38, mà đứa cháu th́ nói số của Festival Taxi là 38 45 45 45. Chi nhánh Saigon và Phú Nhuận). Cần ǵ phải triết gia như Bertrand Russel mới nhả được câu đại khái “Với người cư xử tệ mà ḿnh giận th́ chẳng khác nào giận cái xe hư không chạy…”, lúc đó quả thực chẳng thấy bực (nếu bực rồi điện thoại cho hăng… chửi lại, th́ tội chú tài bể nồi cơm, phải không?), chỉ thấy buồn buồn cho văn hóa ứng xử của một số người.

 

Để chú tha hồ chửi rồi tắt điện thoại, ḿnh hỏi : “Cháu chửi khách như vậy à?”. Giải thích: v́ hăng của cháu có 2 cách trả tiền (như trên). “Chạy taxi khổ lắm chứ cô chú tưởng, phải chờ đợi, phải trả cho 50.000 đồng…”  Ngạc nhiên, làm nghề ǵ mà chẳng có lúc phải chờ đợi? và taxi hăng mà cũng có ư ? Hay ǵ ?  Ḿnh bảo nếu đường lối hăng của chú đặc biệt như vậy th́ phải báo trước cho khách chớ tại sao chạy rồi mới nói. Trả lời tại cháu nói không rơ. Hỏi nói không rơ làm sao bảo khách hiểu được, và dù ǵ th́ cũng đâu thể chửi khách khơi khơi trước mặt như vậy. Dĩ nhiên chú xin lỗi. Ḿnh nói bởi vậy thích đi Mai Linh hay Vinasun, là những xe đă biết rồi. Chú bảo “Cháu nói thiệt với cô, hăng của cháu c̣n lâu đời hơn Mai Linh hay Vinasun, chỉ là ít xe thôi”. À biết vậy, v́ lần đầu tiên đi taxi này. Nhưng với kiểu tài xế đó mà hăng chưa dẹp tiệm cũng đă là phúc đức. Tới nhà, bảo cháu trả đúng tiền, là 142 ngh́n, nhưng cháu chưa biết chuyện nên vẫn tử tế đưa 170 ngh́n. Lần sau th́ bố bảo cũng chẳng dám gọi xe này nữa. Trong những điều kể lại sau chuyến du lịch Việt Nam, du khách Mỹ ghét nước ḿnh nhiều thứ, trong đó có tài xế taxi!

 

Nói như vậy không có nghĩa là ḿnh… chia phần với Mai Linh hay Vinasun, bởi v́ Mai Linh th́ quảng cáo đồ đạc bỏ quên hay rớt trong xe sẽ không mất. Đúng. Nhưng nhân viên Mai Linh ở Nha Trang đă xử dụng máy h́nh ḿnh bỏ quên, và v́ vậy đă vô ư xóa một số h́nh. Cô nhân viên ở dịch vụ trả đồ đạc ban đầu gân cổ bào chữa linh tinh, cuối cùng c̣n phân bua “Chúng cháu phải kiểm soát có ǵ trong ấy”. Ḿnh bảo nếu có ǵ phải kiểm soát là phần việc của công an, việc của các cô ở đây chỉ là coi có cái máy h́nh trong bao không thôi, chớ ví dụ một ông hay bà nào chụp h́nh ảnh riêng tư (cảnh giác nghe quư vị có… góc vườn bí mật), rồi nhân viên Mai Linh cũng phải “kiểm soát” à ?

 

C̣n Vinasun th́ cũng đă bị nhiều xe “đánh hơi” ḿnh từ xa về, có khi tài xế chồm tới đồng hồ bấm cho nó nhảy lia. Thấy, ḿnh chỉ cười dù bị lừa trắng trợn. Hoặc là để đồng hồ nhảy làm sao mà khi đi xe Vinasun khác cùng đoạn đường, chỉ một nửa giá thôi.

 

Mỗi lần gặp taxi xấu, lại nhớ lại mùa hè năm 2005. Ở Nha Trang, nhờ chở đến quán ăn chay nhân ngày rằm, mời thế nào cũng từ chối, c̣n bảo các cô cứ thong thả dùng cơm đi, cháu chờ. Ở Saigon, trên taxi ǵ quên tên (h́nh như có chữ Phúc… th́ phải), ḿnh lơ ngơ đăng trí, thay v́ đưa tờ 100 ngàn đồng VN (khoảng 4-5 euros) th́ lại đưa tờ trăm euros. Chú tài nói làm sao cháu thối được cô. -- Th́ một trăm ngh́n mà, cháu không có tiền lẻ hả? --  Cô ơi, đây là tiền nước ngoài… Ngớ ra thương quá, nói trời ơi cháu đúng là người thiệt thà. Thời đó ít taxi. Bây giờ rất nhiều hăng và với quảng cáo bắt chước ngoại quốc Khách hàng là vua, tưởng bở được ch́u chuộng hơn hả? C̣n lâu…

 

Thật ra ḿnh chỉ mới học lóm cách quảng cáo chớ chưa áp dụng nổi, khách hàng c̣n chưa xứng được coi là khách, huống chi là vua ! Nhưng các hăng taxi cũng nên khuyên tài xế khi khách lên xe, thứ nhất chào một tiếng. Ḿnh có câu Tiếng chào cao hơn mâm cỗ, mà có tài xế không mở cửa đă đành, c̣n không thèm ngoái nh́n xem khách là ai, khách chào cũng chẳng nghe hay nghe mà không đáp lại; thứ hai nên tắt máy điện đàm nội bộ. Thông thường cứ phải nhắc vặn nhỏ, v́ họ để rất to, cứ nghe tổng đài gọi xe mấy chỗ tới địa chỉ nào, có khi tán dóc… Trên xe đă có khách rồi th́ cần ǵ theo dơi đài nữa mà bắt khách điếc tai, chẳng thấy thoải mái yên tịnh chút nào.

 

Chỉ là kể lại cho vui…

 

Xuân Sương

Nov. 2010