Chị em
Em gái quan niệm người bị đứt một tay ngay cả đứt thêm một chân vẫn sống bình an vô sự, chuyện thủ túc chẳng gì quan trọng, có phải đứng tim đứt mật đâu. Tôi hơn em gái hai tuổi, không cần biết bao nhiêu v́ hỏi tuổi đàn bà là điều cấm kỵ. Hai chị em, hai thái cực : tôi sôi nổi nhanh nhẩu đoảng bao nhiêu th́ em gái thâm trầm, rất thâm trầm và ĺ lợm bấy nhiêu. Và nó có cái cười cực kỳ kiêu ngạo ta đây, chỉ hực trong cánh mũi một cái ngắn, rồi im. Chính v́ vậy nó làm như có bà chị đoảng vị là không cần thiết, là vướng cẳng, là tốn hơi giải thích mọi điều. Nhưng cái khác nhau ghê gớm giữa chúng tôi là con tim của em gái bằng thép mỏng, nó rung rinh dễ dàng, nh́n bề ngoài có vẻ lạnh tanh nhưng gần lửa sẽ nóng hơn lửa và gần băng sẽ lạnh hơn băng. Không, gần băng vẫn không lạnh lắm, nó chỉ âm ỉ đau đớn tội nghiệp rồi tiếp tục rung chỗ khác. Có lẽ chỉ là một hợp chất của thép chớ không phải thép ṛng. Dù ǵ th́ cũng là ṇi kim loại. C̣n tim tôi đầy đủ chất đạm nên chuyện rung rinh là chuyện bá láp đất trời, dù ai nói ngả nói nghiêng ḷng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Ông bà có nhọc công h́nh học đại số ǵ đâu cũng biết ba điểm là một mặt phẳng tuyệt đối.
Thời ông anh chưa du học, mấy lăo bạn cứ léo hánh tới nhà. Gặp tôi cụ nào cũng lấm lét chạy cho lẹ, mà gặp em gái th́ lấm lét kiểu chạy ra xa lấy đà chạy vô. Trong số dấm dớ đó em gái có vẻ kết một cụ tóc tai ủ rũ, bân bẩn, mặt mày lúc nào cũng đăm chiêu chuyện quốc gia đại sự, hiếm hoi sò mở miệng th́ đúng là cổ lai hy. Mê tít em gái, có khi sáng mở cửa đă thấy chàng lù lù ngồi hành lang chờ, kiểu đêm nằm lưng chẳng tới giường, chỉ mong tới sáng ra đường gặp em. Vậy mà thường chỉ nh́n em gái rồi cúi mặt, bám riết lấy ông anh. Hay là mối t́nh tay ba, cụ mê anh và em gái mê cụ? Có khi lại ngáp vắn ngáp dài. Đúng là loài động vật có xương sống. Mỗi lần ngáp đưa tay che miệng hẳn hoi nhưng vô vỗ cho phát tiếng oa oa nhịp điệu trầm bỗng ồn ào. Hay kiểu này là thợ trộm cắp ban đêm, thiếu ngủ? Chẳng lẽ toác toàng toạc thế, tôi chỉ dè xẻn tư duy nè, coi chừng thằng này làm chính trị, âm mưu đảo chánh hay ǵ ǵ là cả lũ bị dính vào th́ chạy nuôi tù quýnh cẳng. Em gái chỉ phát tín hiệu bằng một tiếng hực trong cánh mũi, khinh khỉnh kiểu chị mà biết ǵ, thêm vẻ dại trai. Té ra cụ là đồ đệ của cụ Vương, ngày nào cũng theo cụ Vương ṛ rè mân mê mấy miếng sành miếng sứ từ đời nhà kia nhà nọ. Có khi cầm mẩu xương người xương vật chết cách đây vài chục triệu năm, kính cẩn mê man hơn các bà cầm hột xoàn. Có dịp nhẩn nha mấy chuyện xương cốt này cụ lại lột xác, trong người bắt điện, hăng tiết vịt sôi nổi hùng hồn giữa đám bạn nghệch mặt hiểu lơ lớ âm dương. Tôi không hạp ư. Trẻ mà rà cái nghề này th́ c̣n chi đời trai. Nhưng tôn trọng tự do không chỉ trích ǵ, chỉ góp ư với em gái rằng thời buổi văn minh bằng tốc độ ánh sáng mặt trời, người ta hướng tới tương lai chớ mấy ai quay về quá khứ. Mà quay về để làm ǵ, ngồi đó mà tưởng tượng vẽ vời cách sống cách ăn cách mặc cách cư xử của người thượng thượng thượng cổ, động chạm đến mồ mả đến tâm linh thiêng liêng người ta làm chi, phải để người ta yên, mình có muốn thiên hạ đào mộ bốc từng khúc xương săm soi dèm xiểm không. Ṭ ṃ xấu lắm. Tóm lại, tôi sôi nổi cật lực góp ư và một hôm cụ đến, em gái dửng dưng tiếp tục học bài, không chạy ra pḥng khách mắt lung linh môi tủm tỉm đầu cui cúi (rất dễ ghét) nữa. Ối dào!
Tiếp theo em gái chấm một trượng phu có tương lai làm nhạc trưởng ăn vận như Mă Giám Sinh, tóc gần chấm vai, mặt mày mềm như mây chiều. Cứ mỗi lần họp bạn văn gừng văn nghệ cụ luôn luôn là người điều khiển chương tŕnh (gái khoái người biết lèo lái), đàn hay (gái dễ mê), và ăn nói ngọt ngào văn hoa bóng bẩy (gái dễ bị mê hoặc). Tôi th́ ghét mấy anh chàng «em là con chim nhạn». Chim ǵ mà vào tay rồi th́ anh cũng đút ḷ xơi tái hết. Nên cũng góp ư, rằng đàn ông nghệ sĩ quá chỉ khổ vợ con (mặc dù em gái chưa hề nói sẽ lấy cụ làm chồng, th́ cứ phải dè chừng cái đă). Rằng giới nghệ sĩ th́ thân mật tự nhiên quá, dù không ư đồ ǵ ban đầu nhưng dần dần không dính đầu kia cũng via đầu nọ. Với lại nhạc trưởng thì thần thánhquái quỷ ǵ mà người ta cứ thổi lên, hết chơi nhạc có biết dùng chiếc que xới cơm cho vợ đâu. Cầm que quơ ào ào như lên đồng, hễ nhạc rầm rập th́ vung mạnh tay giống tướng quân ra trận, mắt hừng hực căm hờn như người ta cướp bồ ḿnh ; nhạc giật gân th́ rùng rục tấm thân kiểu kinh phong, mắt giận dỗi như bị giật bóp ; nhạc êm dịu th́ uyển chuyển như c̣ lả, như lúa vờn, như mây bay nước chảy, mắt lim dim tưởng gái đang thủ thủ bên tai... Dễ ̣m. Ai làm chẳng được, tôi cũng làm được. Cái khó duy nhất là đừng rớt cây que. Tóm lại, một hôm chàng đến, em gái lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà, dông thẳng.
Bạn của anh không đậu, em gái tính đậu với bạn thằng em. Đă nói tim nó dễ rung. Tôi th́ tuyệt đối không ṭ ṃ, chỉ là muốn biết vì kiến thức luôn luôn quan trọng. Nên khi em gái không có nhà, thử đọc nhật kư nó chơi, mới rợn người. Té ra chú chàng nào em gái cũng đều gọi «em» hết cả, rồi đêm về lại chong đèn vắt tay lên trán tỉ tê trên giấy. Khổ thế. Các chú bị gọi em th́ vội đội bà chị lên đầu, kính nhi viễn chi dám mô tê ǵ. Đến khi nhà bắt cái máy lên mạng th́ em gái bịa ra một địa chỉ trời ơi Nguoidangyeu, viết thư tỏ t́nh với các chú. Đang yêu hay Đáng yêu chẳng biết. Tôi th́ dốt dát, chuột chạy trong xó bếp trên bàn viết bàn thờ ǵ cũng sợ, không dám mó. Và cận thị, không mục kỉnh ai cũng tưởng phải chí ít bằng quả trứng đà điểu mới trông thấy, em gái thản nhiên hồi hộp viết thư cho trai hẹn hò. Mồng hai Tết em gái quẹt chút môi son. Tôi lẳng lặng chạy trước, ngồi trong góc quán lấp ló sau tấm màn. Thằng nhỏ đến kia, mặt hí ha hí hửng, gặp em gái nó sững lại, ủa, chị đi đâu đây. Em gái (gớm thật)trả lời điềm tĩnh như không à, có hẹn với chị bạn, và thản nhiên dấm dớ chuyện tṛ với chú em trong khi mắt chú em láo liên đảo hoài phía cửa. Kiểu này không xong. Chả là có chút máu văn nghệ chảy thẳng từ ông bố xuống huyết quản, tôi làm bài thơ con cóc thả trên bàn:
Gờ meo mến gửi hót meo
tán nhau bấm chuột viết mèo cho nhau
thương mà hổng nói mới đau
nói ra th́ ngại mất màu chị em.
Em gái đọc và dĩ nhiên rất nhột. Nhưng nó ĺ lắm, giả vờ dửng dưng và một tiếng hực phóng ra từ cánh mũi trái. Cứ vờn nhau thế cho đời đỡ lặng lẽ chứ chẳng đi đến chân trời nào. Không xơ múi hẹn hò gì được nữa nên em gái bắt con tim đứng lại.
Một hôm có chú em mới tinh chẳng biết thằng em lượm ở đâu về. Chú này mặt mày coi lanh lợi, thân h́nh na ná bức tượng David, đến nỗi tôi suưt muốn đề nghị làm người mẫu cho tôi vẽ (như nhộng nhé, tôi vẫn ưa khám phá thịt thà xương cốt tươi sống, nguyên vẹn). Tay bằng miệng miệng bằng tay, chú em nhanh chóng chiếm cảm t́nh cả nhà. Mẹ bảo thằng này đứa nào có phúc lấy nó th́ nhờ. Bố đốp hay là phải trở thành Hoạn Thư. (Chả là bố chỉ bảnh hơn Thằng Gù nhà thờ Đức Bà chút đỉnh, và tôi độc quyền thụ hưởng nhan sắc phụ thân). Mắt em gái lại lúng la lúng liếng, rồi, thế nào cũng bấm chuột gửi mèo. Nhất là từ hôm t́nh cờ nghe nói nhất gái hơn hai nh́ trai hơn một, em gái làm như t́nh cờ hỏi chú em mấy tuổi. Hả hê nhé, cách nhau đúng gần hai bốn tháng. Giờ thì cánh mũi phải tôi tự nhiên hực ra dấm dẳn.
Từ đó em gái đă trầm tĩnh lại càng trầm tĩnh hơn như thể đă «bắt trúng mồi» rồi, chỉ nhẩn nha gặm nhấm. Tôi có biết những cuộc hẹn ḥ đấy, nhưng chú em không có điểm nào chê được th́ góp ư ǵ đây, mặc dầu cái ǵ hoàn hảo quá cũng đáng nghi ngại lắm.
Một hôm tôi hẹn với bạn ở cà phê thường tán tỉnh bồ bịch nhau mới đến, để xem tạp chí đàn ông bận quần áo Adam. Loại tạp chí này gửi mua tận bên Pháp cơ, phải nhờ địa chỉ bạn v́ tôi không muốn đem loại h́nh ảnh này về nhà, sợ em gái xúc động, kiểu rung rinh của con tim hợp chất thép rất phiền. Cẩn thận ngồi bàn khuất nhất trong góc mà vẫn bọc tờ báo bên ngoài mới dám xem nhé, và vẫn phải láo liên cảnh giác. Thế rồi có người ở cửa. Ngẩng đầu, tim tôi quắn lại: chú em David với một ả mềm mại bước vào (em gái hơi cứng, lúc nào cũng quần jean giày bố). Tôi che tờ báo lên, nháy với bạn đừng gọi tên tao. May, chú em cũng lựa bàn kín đáo nên ngồi bên cạnh xoay lưng lại tôi. Gói tạp chí lại cho các chàng nhộng nằm im để có thể theo dơi chàng David ngoài này, tôi nghe bạn một tai c̣n tai kiaxoay gần tấm lưng David. Chưa bao giờ thấy phải cám ơn trời bằng hôm ấy về đôi tai tinh tế của ḿnh. Vậy mà tôi xấu hổ v́ kiểu nó «cất cánh» và rưng rưng đỏ bất kể ngày đêm thời tiết. Nhưng hiện tại nó vẫn thi hành nghiêm chỉnh bổn phận, đưa vào màng nhĩ tất cả những ǵ phát ra từ sau lưng, rất rơ. Giữa bao nhiêu câu nhẩn nha, David nói em đă yêu chị ngay từ hôm mới gặp. À, vậy ra chú chàng này khoái các bà chị. Cũng phải cám ơn trời hôm nay đă cho tôi tính kiên nhẫn trái với lệ thường để họ thong thả tỉ tê rốc ráo tấm ḷng cho thoả chí b́nh sinh. Ả kia có giọng nói ngọt như đường phèn(giọng em gái hơi chua), nhừa nhựa như vừa rít vài ba hơi á phiện và đỏng đa đỏng đảnh. Chắc ả đang nghiêng nghiêng đầu, chơm chớp mắt. Có vẻ cũng rất thích chú em. Tôi khám phá té ra cũng có người yêu em yêu chị. Đến khi họ gọi tính tiền th́ tôi đứng dậy, ḷng lâng lâng chưa từng thấy. Đời bỗng nhiên rực rỡ sáng trưng. Trời bỗng nhiên huy hoàng óng ánh. Và trong tôi có con người khác vươn lên mạnh mẽ, chắc Thánh Gióng đang đẩy tôi đi tới. Góc khuất u uẩn quán cà phê là vườn địa đàng hoa lá rạt rào. Và cô bé dọn cà phê bước đi nhảy nhót tưng tửng như sâu đo trên lá. Tự nhiên cái ǵ cũng đẹp, cũng đáng yêu ghê gớm. Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Tôi cục cựa ồn ào sau lưng cậu và đến trước mặt họ… Chiếc bàn chưa vỡ tung. Cà phê nào không đắng.
Ô, vừa rồi tôi đă tính sẽ điều khiển cái lưỡi múa điệu ǵ lúc này nhỉ? Tôi đă tính phóng mã tấu từ con ngươi ra tới tận cửa hay đâu nhỉ? Tôi đă tính sẽ gầm gừ tên David của ḿnh bằng danh từ ǵ nhỉ ? Tôi đă tính cổ ḿnh sẽ phát loại âm thanh bao nhiêu décibel, cho hào khí bay tới tận trời hay đâu đâu nhỉ ? Vậy mà trước ánh mắt David, đầu óc tôi bỗng như cái hộp rỗng, bỗng nhũn như con chi chi, bỗng ḷng chợt từ bi bất ngờ. Không thể châm chọc ác độc rằng «những điều cậu nói với cô này, đă nghe cậu nói với em tôi rồi». Thế là tôi câm như hến, mắt hiền như nai, cử chỉ uể oải như ḅ, nh́n cậu mỉm cười rất thân t́nh như chó được ăn :
- Mấy bữa nay sao em không đến chơi. Và chẳng chờ trả lời, tôi quay sang ả nọ : - Cô có chị không? Không à. Tiếc nhỉ. Tôi có người quen giống cô như hai chị em. Và tủm tỉm gật gù : - Có chị cũng có lợi lắm cô ạ. Quay sang David : - Phải không em? Tự thấy mình cũng đáo để kém ai.
Tôi ra cửa nơi bạn đứng chờ, ôm trong tay các chàng nhộng của ḿnh, thảnh thơi rảo bước. Hãy tạ ơn Trời cho ta đầy đủ chân tay thủ túc.
MIÊNG
Paris, Oct. 2008