DuongBongPhongTuTim

 

ĐƯỜNG BÓNG PHÓNG TỪ TIM…

 

Chúng tôi về Việt Nam nhằm lúc sôi nổi cúp Đông Nam Á. Đêm 21-12 Việt Nam thắng Singapore 1-0 để được vào chung kết với Thái Lan là báo chí đă bắt đầu… gáy. Và cầu thủ xứng đáng để được gáy, được tâng bốc. Rồi đêm ra đời, Chúa đă chọn máng cỏ Việt Nam ! Vậy mà thanh niên ào ra đường đón Chúa th́ ít mà đón chào đội tuyển th́ nhiều. Cả nước hân hoan khi giấc mộng gần 50 năm qua đă thành sự thực.

 

Tôi chẳng ưa môn bóng đá, chỉ là ủng hộ cái “đạo” của phu quân nên cũng ghé mắt lên màn h́nh. Nhưng đau tim quá v́ hồi hộp. Cầu thủ VN trẻ trung nhỏ con  gặp các ông Tây trắng, Phi đen trong đội Singapore thấy mà thương. Họ cao lớn hơn cả cái đầu. Cầu thủ Thái cũng “tṛn trịa” hơn cầu thủ ḿnh. Thương quá. Thương nhất là báo chí đều ca ngợi “tinh thần thượng vơ” của đội nhà, rằng không ai nghĩ đến số tiền sẽ được thưởng, họ xả thân, sảng khoái ngoạn mục. V́ vậy họ chạy thục mạng xuôi ngược khắp nơi để giành banh, cản banh, đưa banh – đó  là điều nhà tôi cố giảng giải cách nào tôi cũng không hiểu nổi : có ai đứng một chỗ đâu mà nói “đội h́nh” thế này thế nọ, ai cũng bén khói tất bật th́ “vị trí” của tiền vệ, hậu vệ, trung phong… là làm sao ? Căn bản hiểu là banh suưt vào trái nào thủ môn chụp trúng trái ấy là thủ môn giỏi ; đưa bóng lọt được vào lưới đối phương là cầu thủ hay. Đủ rồi. Ngoài ra chẳng cần hiểu cao xa, chỉ nôn nao mong họ thắng cúp – Giữa bao nhiêu cái người ta rầm rộ tung hô, th́ thể thao là điều lành mạnh và trong trắng nhất để toàn dân cùng hỉ hả đón mừng.

 

Tôi tự nhủ ở Pháp khi xem trận Pháp-X, chỉ mong Pháp thắng. Trận VN-X, chỉ mong VN thắng. Một ngày nào, ai biết đâu, lỡ VN-Pháp gặp nhau, ḿnh sẽ mong ai thắng ? Trong đầu đă có câu trả lời  : ủng hộ nước yếu – thật sự đó thuần túy là tinh thần nhân đạo hay tinh thần quốc gia tiềm ẩn ?

 

Cầu thủ Pháp có cái lạ là khi nào thấy rơ ràng “chắc ăn” th́ bảo đảm họ thua v́ mất b́nh tĩnh, bởi coi to xác vậy mà cái đầu họ chật chội do ngổn ngang trăm mối  : nào tiền thưởng, nào đội nọ đội kia sẽ mua, nào tâm lư sợ thua th́ thế này thế nọ… Vậy là đôi chân vàng của họ dễ bị nung chảy khi gặp lửa. Và trước khi giao đấu họ cũng tự gáy ít nhiều. Các chú nhỏ cầu thủ nhà ta giản dị quá, trong sạch quá, đúng là dân VN tốt với bản tính khiêm cung nhẹ nhàng, ngay cả ông HLV Calisto cũng dè dặt thận trọng không lung tung vung vít. Báo chí cả tuần nay ca tụng thầy tṛ Calisto, mọi tấm ḷng đều hướng về đội tuyển, mọi nao nức đều dồn cho ngày 28 lịch sử Mỹ Đ́nh. Thiên hạ vừa lo âu vừa hy vọng. Cầu thủ âm thầm luyện tập - cho các cặp gị vàng gặp lửa sẽ nhảy quắn lên, tôi luyện thêm cho vàng thành tuyệt hảo. 

Nhưng phút 90 rồi, trời ơi, coi bộ cầu thủ nào cũng mệt lữ, đá thêm giờ càng nguy hiểm, vậy mà… chúng tôi nhảy cẫng lên…

 

Vàng đă tuyệt hảo rồi ! Xin cám ơn Calisto cám ơn đội tuyển, đă đăi những giây phút xúc động tận cùng cho dân tộc. Xin cám ơn các cầu thủ đă v́ đất nước, v́ tinh thần thể thao, v́ thịnh t́nh của toàn dân mà đă bắt và phóng những đường bóng độc đáo từ tim. 

 

Xuân Sương

(Paris-Sài g̣n)