Ghềnh V

 

cứu rỗi

 

6

         Nghe lời bà chị, Mai làm hoả táng cho mẹ. Ngày đưa tro lên chùa cầu siêu, Mai khóc, mắt sưng húp gần như không nhìn thấy gì. Chẳng một ai thân thích, chỉ có bà chị đưa Mai đi. Khách bao Mai nhắn với bà chị ông gởi lời chia buồn. Dĩ nhiên, một bố già có danh giá chẳng bao giờ lộ diện với gái bao. Khi thèm, bố già điện thoại cho bà chị, rồi bà chị dẫn Mai đến giao hàng, mở khoá một căn phòng sang trọng trong khách sạn 5 sao, gọi rượu và thức ăn và bảo `` xong việc gọi chị đến đón nghe!``.

         Hành nghề này từ khi mẹ đau nặng cách đây dăm năm, Mai qua tay hàng chục bố già. Họ hợp đồng với bà chị cứ ba tháng một, Mai nhận số phần trăm thù lao nghiệp vụ. Phần còn lại, bà chị gọi là phí quản lý, gồm chi trả một căn hộ cho Mai, và học phí tùy theo đòi hỏi của khách bao. Có bố già thích nghe ngâm thơ. Có bố già thích nghe đàn thập lục, chẳng  hạn. Mỗi lần có nhu cầu đặc biệt, bà chị tìm người dậy Mai học cho đến khi tạm gọi là đáp ứng được yêu cầu.

Mai trước nay giấu mẹ, nói là mình làm thư ký trong một  công ty doanh nghiệp. Bà vốn là giáo viên, chồng chết trận trong chiến tranh Kampuchia khi Mai mới được hai tuổi. Mẹ góa con côi, bà ở vậy nuôi con mười năm thì gặp lại một người bạn đồng ngũ của chồng. Chính ông này xưa đến báo hung tín về chồng bà, sau đó biệt tăm. Ông kể ông về Hải Phòng, lấy vợ, và vợ ông qua đời sau một cơn bạo bệnh. Nay, ông đã xin ra khỏi biên chế cán bộ, vào Thành Phố này để, như ông nói, làm lại cuộc đời. Ông rất quí Mai, xin phép đưa Mai thỉnh thoảng đi chơi ngày Chủ Nhật.  Mẹ hiếm thời giờ, cuối tuần lo giặt rũ lau chùi nên chẳng thể đưa Mai đi đâu. Đi với ông, lần đầu Mai thấy một đàn khỉ trong Sở Thú, lắng tai rồi hỏi sao khỉ không  nói tiếng người mình.  Ông cười, bảo có đấy chứ. Tay chỉ ba con khỉ ngồi thu lu trên bệ xi-măng, Mai hồn nhiên hỏi chúng nó nói gì. Ông đáp, gia đình khỉ có ba, con to nhất là khỉ cha, con bên cạnh là khỉ mẹ đang bắt chấy  cho con bé nhất, là khỉ con. Mai nghe, buồn rầu nghĩ đến chuyện các bạn học trong lớp hỏi chuyện cha Mai đâu.  Cha Mai chết mất xác nhưng Mai đáp, như lời mẹ dặn,  cha ở trong Chùa. Còn ông ta, ông ở ngoài và một sáng rủ được mẹ cùng Mai đi ăn phở. Lần lữa, ông đến dùng cơm trưa, rồi cơm tối. Một hôm, mẹ Mai nói, run run : `` Mai à, con cần có một người cha! ``. Thế là tuần sau ông đến ở luôn trong nhà, và Mai phải đổi cách xưng hô, gọi ông là dượng.

Có dượng, mấy tháng đầu tuyệt vời. Mẹ vui trở lại, mắt ánh lên màu của mùa xuân dẫu muộn. Mai khoe với bạn, nay tao không có cha thì có dượng, cũng như có cha. Dượng có công ăn việc làm, ăn tiêu trong nhà sung túc hơn. Nhưng được ít lâu, dượng mất việc, hàng ngày ngược xuôi chầu chực kiếm chỗ làm. Về nhà, mắt dượng đỏ hoe, thở sặc mùi rượu, trở nên lầm lì, bẳn gắt. Rồì một buổi trưa nóng tàn khốc, Mai về thì dượng thức giấc, nhìn Mai chằm chằm. Dượng tiến về phía Mai, mặt biến dạng, răng nghiến, quai hàm bạnh ra như rắn hổ mang. Xé áo Mai, rồi nắm quần Mai kéo tụt xuống, dượng điên cuồng, rú rít. Mai khóc thét, dượng bụm miệng Mai, tay kia chặn không cho Mai giẫy. Rồi Mai đau điếng, ai đó vừa đâm vào phần dưới cơ thể Mai, cái đâm thấu gan thấu ruột. Mai ngất đi. Khi tỉnh, Mai nghe tiếng mẹ gào ``  Đi, đi ngay! Nếu không, tôi báo công an``. Mở mắt, Mai kịp thấy dượng lủi thủi ra khỏi cửa, miệng lí nhí nói với lại, nhưng mẹ tiếp tục thét `` Đi,  đi ngay!``. Rồi mẹ đun nước nóng, lau chùi cho Mai, ôm lấy Mai, thút thít `` Con của mẹ, chuyện này đừng nói với ai, nghe con!``.

Hai mẹ con lại quay về cuộc sống cố hữu. Mẹ vẫn đi dậy, nhưng buồn lặng người mỗi khi về nhà. Một buổi chiều, bà qua đường thì bị xe gắn máy đụng, ngã đầu đập xuống đường. Chở vào nhà thương Bình Dân, bà nằm hai ngày thì bác sĩ cho về. Ở nhà, bà sinh hoạt  có vẻ bình thường, tuy hơi chậm chạp so với thời trước.  Một buổi sáng, bà  bất chợt kêu chóng mặt. Trưa Mai về, nàng thấy mẹ ngất đi, sợ quá gọi hàng xóm nhờ tìm ông y tá trong phường. Ông tới, chích một  mũi thuốc ông gọi là thuốc  hồi sinh. Tỉnh dậy, mắt mẹ Mai mờ, hai tháng sau thì chẳng còn nhìn thấy gì, thủy tinh thể kết màng đọng kịt.

Khi đó, Mai đang học cấp 3. Không bà con, không công ăn việc làm, phải làm chi đây? Mẹ Mai lo quá hóa quẩn, trí nhớ mất dần, tai cũng ngày một ù điếc. Thiếu tiền, chủ nhà đuổi, đi đâu bây giờ? Mai bỏ học, kiếm việc bưng bê trong một quán cà phê khu Tây ba-lô vì biết chút tiếng Anh. Ít lâu sau, mẹ Mai đi ra  đường  rồi lạc không  biết lối về. Khi  đi làm, Mai phải xích mẹ lại, đau xót  nhưng  chẳng  làm gì khác được. Một trưa vắng khách, Mai ngồi một  mình, nước  mắt ứa ra.  Khi đó, bà chị bước vào quán. Khi thấy ngấn nước mắt Mai, bà ân cần hỏi chuyện.  Bà bảo `` em trẻ đẹp, lại có học thức, phải nghĩ tới tương lai. Trước là lo cho mẹ em đàng hoàng! ``. Nhưng lo là lo làm sao? Bà chị giới thiệu cho Mai một viện dưỡng lão ở Bình Dương. Đi hỏi, viện phí cao gấp năm lần thu nhập của mình, Mai lắc đầu tuyệt vọng. Bà chị lại xuất hiện, đề nghị hợp đồng vớí Mai qua một mạng lưới khách bao. Mai kêu `` Vậy là chị kêu em đi làm đĩ?``. Bà chị cười `` Không, làm kỹ nữ chứ không phải làm đĩ! Sang hơn, bí mật, lợi tức cao và sau ít năm đủ vốn để có một  tương lai...``. Hai hôm sau, Mai đưa mẹ lên Bình Dương. Thút thít, Mai nói vào tai bà: `` Má hà, con kiếm được việc làm thư ký, vắng nhà cả ngày nên đưa má lên đây cho có người chăm sóc má...Mỗi tháng con lên chơi với má một ngày, má đừng buồn nghe má!``

7

         Về nhà, trời đã sẩm tối. Mai thả mình xuống chiếc ghế bành, mắt nhắm, tai vẫn văng vẳng tiếng kinh cầu siêu điểm tiếng mõ, tiếng chuông ám ảnh. Nỗi cô đơn ập tới nuốt chửng Mai trong căn hộ bỗng xa lạ và vắng lặng rợn người. Mai lẩm nhẩm, nay tôi mồ côi mẹ, chẳng còn một ai trên cái cõi này nữa. Rồi Mai cười sằng sặc,  nước mắt vẫn nhạt nhòa, đầu hất ra sau, tóc chảy xuống loang lổ một con suối cạn dòng. Mai muốn chết. Chết đi cho xong. Mẹ không còn,  sống vì ai bây giờ? Tiếp tục sống trong sự kinh tởm người rồi kinh tởm chính mình, sống như thế  đâu còn ý nghĩa gì !

 Mai chợt nghĩ tới một bố già có cái tật rúc vào liếm láp với cái lưỡi rắn  trước khi bạnh chân nàng thúc vào như lụi dao, miệng rú rít đù mạ mày, đụ mạ mày, Mai kinh tởm những khi phải bán mình nuôi mẹ. Kinh thì kinh, nhưng phải làm nghiệp vụ cho chuẩn. Nghĩa là phải biết rên rỉ, biết quặn mình đúng lúc, và kêu thôi thôi anh ơi, nghỉ một  chút... để hé mắt ngó cái nét kiêu hãnh của một con đực vừa chinh phục được  con cái bằng bộ phận sinh dục của mình. Thật tởm làm sao. Và thật buồn cười nếu như con đực biết con cái vừa trình diễn một  màn kịch trên sân khấu thu gọn vào một cái giường nệm màu nghĩa trang trắng lạnh. Buồn cười hơn nữa là khi con đực hỏi, giọng tự tin `` sướng không em?``, dăm phút sau ngáy khò khò, đâu biết Mai quay đi, ra ngay khỏi sân khấu, vào xối nước tắm cho sạch những vết nhơ nhớp. Không bố già ơi, Mai này chẳng  biết sướng là gì đâu!  Từ xưa cho đến nay, Mai này đâu có bao giờ làm tình, chỉ có làm tiền thôi, làm để nuôi mẹ ở viện dưỡng lão, đơn giản vậy.

Nhưng mẹ ơi, mẹ nay đâu rồi? Con nghe có Niết Bàn, nơi những con người tốt đẹp tử tế dưới trần gian này sẽ lên sống đến muôn năm. Con chắc mẹ ở đó, phải không  mẹ của con. Nhưng thế thì làm sao con có thể sẽ gặp mẹ? Con là gái bao mẹ à! Gái bao, phải biết dối trá, phải đóng đủ thứ kịch đời, có chi đâu tử tế. Và nói cho chính xác, con là một con đĩ hạng sang, lấy gì để mà tốt đẹp cho được! Mẹ ơi, không lẽ con sẽ không có mẹ mãi mãi?  Đời bắt vậy, con phải chịu chớ con có muốn làm đĩ đâu! Bây giờ, con phải làm thế nào để gặp lại mẹ trên Niết Bàn, hả mẹ?

8

         Nằm liệt giường ba ngày, Mai gượng dậy, quyết định đến hỏi người con gái đã gặp mẹ vào những ngày cuối cùng. Dịp đã hẹn thường kỳ lần cuối nàng không đi được vì bố già mới từ Cần Thơ lên, bắt bà chị để bố gặp nàng cho bằng được. Bà chị xếp đặt cho người con gái kia đi thay Mai, bôi cùng loại nước hoa hương nhài, và mang theo máy cát-xét  ghi tiếng Mai nói, thường là lời lẽ nàng hay nói chuyện với mẹ, như ``má ăn có ngon miệng không? Má ngủ ngon chứ? Hôm bữa trái cây mua cho má, má ăn hết chưa... vv``.

Bà chị kêu:

`` Má em không thấy đường, chỉ nghe  tiếng em và ngửi mùi nước hoa là bả tin em có đó, không có chi phải lo...Em ráng chút đi, nếu không thì bố già rút hợp  đồng đó em!``

Cực chẳng đã, Mai phải nghe. Nhưng chỉ hai bữa sau, viện dưỡng lão báo cái tin mẹ nàng chết. Bà y tá trưởng nói:

         `` Sau thăm nuôi, bả nằm  suốt, không  ăn, chỉ kêu riết một câu, con đâu hả con, sao bỏ mẹ thế này...``

Cùng bà chị, Mai lên Bình Dương nhận xác mẹ, rồi tất bật lo mọi thủ tục khai báo và sắp xếp nghi lễ hoả táng, chưa có dịp gặp người con gái thay nàng đi thăm nuôi. Nay, nàng mong biết những phút cuối của mẹ, điện thoại và hẹn người con gái kia.

Người con gái nói:

         `` Em mở cát-xét, bác nghe rồi cười, trả lời bình thường, hoặc lắc, hoặc gật...Nhìn bác thấy vui, khoẻ.Thỉnh thoảng bác ôm vai em vỗ  vỗ, chị à``

Mai nghẹn ngào:

         `` Má tôi có  dặn tôi hay nói gì chị thấy đặc biệt không?``

         `` Dặn dò thì không...Nhưng có chuyện này``

Mai hỏi gấp:

         `` Chuyện chi?``

Người con gái nheo mắt, chậm rãi:

         `` Lúc em bật máy đoạn chót lời chị chào má chị để về thì bả nắm lấy tay em...Bả sờ soạng rồi hỏi cái nhẫn đâu rồi Mai? Em hết hồn, em đâu biết cái nhẫn nào. Trả lời thì lộ em không là chị nên em rút tay ra và đi cho lẹ, làm như không nghe thấy bả hỏi!``

Mai điếng người, ngã phịch xuống, mếu máo chìa tay:

         `` Cái nhẫn đây nè. Nhẫn cưới má cho lại tôi đó...Thế là má biết chị không phải là con Mai bất hiếu con má kia rồi...Trời ơi, trời!``

Mai khóc vùi.

Người con gái điện thoại cho bà chị. Lát sau, bà chị xuất hiện. Ôm vai Mai, bà nói :

         `` Bình tĩnh nào Mai…Để coi!``

8

         Sợ Mai phẫn chí hóa liều, bà chị đến ở trong căn hộ của Mai vài bữa, khuyên can, an ủi. Một phần cũng do chút mặc cảm tội lỗi đã bày ra trò cho người giả Mai  đi thăm nuôi mẹ nên gây ra cớ sự, một phần vì công  chuyện làm ăn, bà chị dỗ dành Mai bằng đủ thứ hứa hẹn. Mai nghe, nhưng vô cảm. Nàng câm nín, nằm quay mặt vào tường giả ngủ, đầu mê mị tự hỏi mình phải làm sao đây. Nếu không có chi cứu rỗi được, với cái đại nghiệp giết mẹ, chắc chết nàng không lên được Niết Bàn gặp để xin mẹ tha lỗi. Và thế thì nàng đời đời kiếp kiếp phải ở Địa Ngục, nơi quỉ băm xương sẻ thịt ném vào vạc dầu.

Nhưng có gì cứu rỗi được không? Mai chợt nhớ hơn năm trước nàng gặp một đại gia khá lạ lùng. Vị đại gia này không đòi hỏi xác thịt như các bố già khác, bỏ tiền cho nàng học đàn thập lục, bắt nàng ngâm thơ có âm điệu quan họ Bắc Ninh. Thỉnh thoảng, vị đại gia này  mang ra đọc đi đọc lại một mẩu báo. Hỏi đọc gì, đại gia đáp :

         `` Người đời  đồn  ghềnh V  là nơi có thể cứu rỗi con người bằng cái Đẹp``

Ghềnh V thình lình thành cái phao cứu cho Mai. Nhưng ghềnh V ở đâu? Bài phóng sự đăng ở báo nào? Nếu biết, nàng sẽ đến toà báo đã đăng bài phóng sự, xin chụp lại toàn bộ, và xin  gặp anh phóng viên tác giả. Nhưng không, nàng không biết. Vậy chỉ còn một cách. Nhớ mang máng tên công ty nơi vị đại gia kia làm việc, nàng mò tới. Vị đại gia ngạc nhiên:

         `` Em tìm tôi làm chi?``

         `` Em muốn biết ghềnh V ở đâu?``

Nhìn Mai tiều tụy đến độ khó nhận ra, vị đại gia nhỏ nhẹ:

         `` Tôi chưa đến, cũng không biết nó ở đâu? ``

Mai nhắc bài phóng sự và hỏi xem bài báo đó đăng trên báo nào. Vị đại gia ái ngại:

         `` Tuy không biết vì sao em đi tìm ghềnh V, nhưng bài báo tôi còn giữ. Tôi sẽ trao cho em với một điều kiện...``

         `` Điều kiện gì ?``

         `` Cho tôi biết vì sao em đi tìm ghềnh V! ``

Mai gật đầu. Tối hôm ấy, vị đại gia đến gặp Mai. Trước ánh mắt dò hỏi, Mai kể chuyện mẹ chết, hy vọng sẽ tìm được một con đường cứu rỗi cho phép mình lên được Niết Bàn gặp mẹ. Nàng tự nhủ lên được, xin lỗi mẹ, rồi sau có phải xuống Địa Ngục  cũng cam lòng. Nàng lẩm nhẩm:

         `` Nơi để Chết trong cái Đẹp cứu rỗi’’

Mắt xa vắng, nàng  hỏi cái gì là cái Đẹp thì đại gia cười buồn và lắc  đầu đáp:

`` Tôi không  biết! ``

Nàng hỏi cứu rỗi thế nào thì đại gia lại cười buồn và lắc  đầu:

         `` Tôi cũng không biết! ``