Nhớ Cao Xuân Huy, ông em rể ‘’hụt’’
Gọi phone, tôi biết thứ năm, ngày mai, là ngày hỏa táng Huy. Huy cũng gọi tôi là anh, xưng em, cũng họ Hồng Bàng như với Hoàng Khởi Phong. Và tôi cũng như Phong, chẳng thể cảm thấy ḿnh xứng đáng làm anh. Làm anh thế nào được với một người trung thực, thẳng thắn như Huy nhỉ? Khó lắm.
Với Huy, tôi là ông anh rể ”hụt”. Kỳ qua Cali tháng 2 năm nay 2010, lần đầu tôi hỏi ” tại sao” cái chuyện ” hụt”. Đó là thời Huy mới vào lính. Huy kể: em về, thấy là xông tới hôn liền, nhưng ” nó” đẩy em ra, bảo em hôi mùi rượu, và nếu yêu rượu hơn th́.. cứ đi ngay. Thế là em đi! Nói xong, Huy cười, nhưng không cười cái cười dửng dưng. Em tôi, MC, có người chồng ”hụt” là Huy, cũng đă ra đi tháng 8 năm nay. Thôi, gặp nhau ở nơi nào đó th́… cứ kể lể và hôn, có muốn hôi mùi rượu cũng khó, rượu tiên mà, có phải rượu người đâu mà hôi.
Huy ơi, cái thách đố của Huy năm nào là hôn chị TM T, tôi chưa làm được v́… -cười Huy nhé- không phải là tôi không muốn mà là v́ tôi nhát lắm, chỉ mạnh miệng dọa. Tôi tin Huy th́ không, Thủy Quân Lục Chiến chứ chơi à, nhất lại là ở nơi không phải cái địa ngục trần gian này. Trên thiên đường, muốn làm ǵ th́ tự do xông lên, Huy nhé. Ông anh rể ”hụt” vỗ tay, và đẩy Huy tới, như khi Huy đẩy tôi về phía chị T (quên không nói, chị ấy tha cả 2 đứa ḿnh cái tội ”nhả” đó rồi)
Chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện văn, trừ 2 lần, khi Huy nhận tiếp tục làm báo Văn Học, và khi tôi buột miệng, ”Tháng Ba găy súng” là một tác phẫm sáng nhất ở hải ngoại. Huy cười, hồn nhiên, bảo ”giỡn anh! em đâu có là nhà văn!” Đó là lần đầu chúng tôi bất đồng ư kiến. Thôi, Huy là ǵ cũng thế, c̣n tôi, tôi có cái hạnh phúc làm một ông anh rể, dẫu ” hụt”, của Huy, Huy ạ.
Chúc ông em rể ”hụt” một chuyến thong dong, và hẹn gặp lại, nhưng thư thư cho một chút nhé.
Nam Dao
15-11-2010