VII Sầu muộn
234.Bi
hựu bi hề cánh vô ngôn
|
Đau lắm, dẫu đau thôi chẳng nói Hoa đèn, bóng lẻ, xót xa thương Eo óc tiếng gà năm canh gáy Phất phơ thời khắc chẳng kham lường Sầu như biển Khắc tựa năm Gượng đốt hương, hương thơm ủ hồn tan nát Gượng soi gương, gương sầu nước mắt tuôn rơi Gượng ôm đàn, ngón đặt run run phím Phượng Gượng gảy dây, khúc đau nghẹn tiếng Uyên Ương Gió xuân nếu chịu đưa tin lại Ngh́n vàng xin trả cơi Yên Nhiên Núi Yên nào dễ đến Bóng chàng thăm thẳm dốc chênh vênh
Trời xa không thể với Nhớ ôi da diết, nhớ vô cùng Nhớ ai nhớ đến nát ḷng Lá xanh hạt sương đậu Rỉ ran giọt mưa phùn Sương buông đẽo tàn gốc liễu Mưa rơi xẻ bấy ngô đồng
Chim cành Thung đáp Móc vướng bụi cây Dế kêu tường vắng Chuông chùa vẳng xa Rải rác mưa nặng hạt Tầu lá chuối gió lay Vạch cửa gió vào xuyên khe trướng Trăng giọi rèm hoa, bóng ngất ngây Trước hoa, trăng tỏa lung linh trắng Dưới trăng, hoa nở sắc hồng say Trăng hoa, trăng hoa hề bóng chập chùng Hoa trước trăng kề hề dạ nào đây |
Gà eo óc gáy
sương năm trống,
Trời thăm
thẳm xa vời khôn thấu,
Vài tiếng
dế nguyệt soi trước ốc, |
VIII Thất vọng
267.Thiên ban
lăn vạn sự dung 278.Tạ
sầu hề vi chẩm
|
Nhác ngh́n chuyện, biếng trăm điều Nữ công ư, thoi gấm thẹn dệt oanh thành cặp Thêu vá ư, kim vàng thẹn thêu bướm thành đôi Dung nhan ngủ dậy trơ son phấn Ban mai song tựa cắn gh́ môi Tựa song, tựa song, tựa song cài Chàng chưa về, làm dáng vơí ai Ḷng tan dạ nát ai làm dáng cho người xa cách vạn trùng san Lẻ loi Chức nữ sông Ngân khóc Lạnh lẽo Hằng nga chốn Quảng-hàn
Nặng sầu à, ôm gối Năo ḷng ư, kéo chăn Định mang rượu giải sầu, sầu nặng rượu ơi khôn giải Toan đem hoa gạt muộn, muộn khiến hoa bạc mầu Muộn sầu góp lại thêm sầu muộn Bời bời hóa thác chín gềnh trôi Ôm đàn tay gẩy, đàn im tiếng Sáo nâng miệng thổi, sáo im hơi Nơi cuối ải quan chàng nản bước Đường c̣n xa lắc dạ đầy vơi Vẳng tiếng quyên kêu, t́nh nhỏ lệ Vang hồi canh giục, mỏi gan sôi H́nh hài rũ xuống thân tiều tụy Ly biệt ơi, cay đắng kiếp người.
|
Đâu
xiết kể, muôn sầu ngh́n năo, Bến
Ngân sùi sụt, cung trăng chốc ṃng. Sầu ôm
nặng, hăy chồng làm gối, Gơ sanh ngọc
mấy hồi không tiếng, |
IX Vọng tầm
292.Tư
vị toan hề toan cánh tân
Vọng
quân hà sở kiến
|
Chua cay ơi hỡi, ới chua cay chua cay này hỏi bởi v́ ai V́ chàng, thiếp nhỏ đôi ḍng lệ V́ chàng, thiếp chịu nỗi cô thân Thân thiếp không ra ngoài trận mạc Nước mắt rơi, ai người đưa khăn Nhưng chỉ hồn này đâu cũng đến t́m chàng đêm xuống bến Giang-tân T́m chàng, hề, đường Dương Gặp chàng, hề, bến Tương Đ̣i phen tưởng đến vui hội ngộ bên nhau ôm gối giấc xuân vương Nhưng giận thân ḿnh không như mộng bến Lũng, của Hàm đến với chàng Rồi ngại giật ḿnh, cơn mộng vỡ Mộng dầu chẳng thực, mộng không tan V́ tấc ḷng đây đâu đành dứt dẫu chỉ một giây cách biệt chàng
Ḷng chẳng ĺa chàng, chàng có biết? Mắt trông ṃn mỏi đợi xe quân
Ngóng chàng, nhưng chỉ thấy Ven sông, trắng hoa tần Cỏ nước Yên xanh ngắt Dâu Tần bíếc mây vân Phía Nam, làng xóm lửa điêu tàn Cát phẳng chiều tà c̣ trắng đậu
Ngóng chàng, nhưng chỉ thấy Đường quan, trạm ngắn dài Cây nước Ngô, xen mây Núi Thục xanh, tṛi khuất Phía Bắc, lúa mọc nửa thành hoang Văng vẳng mưa sông đưa tiếng sáo
Ngóng chàng nhưng chỉ thấy Núi Không, lá rụng đầy Cỏ xanh, chim trĩ đậu Cành mai vờn bên sông Phương Đông, ảm đạm mù sương khói Chim kêu thảm thiết gọi Tây-phong
Ngóng chàng nhưng chỉ thấy Sông Hoàng cong lưỡi câu Trời điểm dăm cánh nhạn Ngoài khơi, thoáng cánh buồm Phương Tây, rừng thông chèn lau lách Xanh mờ khuất nẻo bóng người xa
Ngắm hết đầu trời trông cuối đất Sáng leo gác thấp, chiều lầu cao Mây che cách trở tương tư ngóng Chiến địa Ngọc-quan ở chốn nào?
|
Nếm
chua cay tấm ḷng mới tỏ, V́ chàng
lệ thiếp nhỏ đôi, Đêm
đêm thường đến Giang Tân t́m người.
Duy có
một tấm ḷng chẳng dứt,
Lũng
Tây thấy nước dường uốn khúc,
|