X Hoài nghi 340. Hận vô trường pḥng súc địa thuật Hận vô tiên tử trịch cân phù Hữu tâm thành hóa thạch Vô lệ khả đăng lâu Hồi thủ trường đề dương liễu sắc Hối giao phu tế mịch phong hầu.
346. Bất thức ly gia thiên lư ngoại Quân tâm hữu tự thiếp tâm phầu Quân tâm thảng dữ thiếp tâm tự Thiếp diệc ư quân hà oán vưu Thiếp tâm như hoa thường hướng dương Chỉ phạ quân tâm như lưu quang Lưu quang nhất khứ bất phục chiếu Hoa vị lưu quang hoàng hựu hoàng Hoa hoàng cánh hướng thuỳ biên tiếu Lưu quang bất khẳng nhất hồi chiếu Hoàng hoa khước vi lưu quang lăo
|
Giận không roi chỉ cho đất rút Giận chẳng khăn gieo để thành cầu Ḷng này dầu hóa đá Nước mắt vơi được đâu Ngoảnh lại đê dài xanh mầu liễu Thiếp hối xui ai bước công hầu
Chẳng biết xa xôi nơi ngh́n dặm Nỗi chàng có giống nỗi thiếp đau Nếu biết ḷng chàng như dạ thiếp Nỡ nào c̣n dám oán trách nhau Trời soi đất xét cho dạ thiếp Chỉ ngại ḷng chàng như bóng qua Bóng đă qua rồi không trở lại Hoa vàng bóng thoảng héo ḷng hoa Bóng thoáng một đi, xa xa lắc Vàng hoa, rủ bóng, rũ hoa già |
Gậy rút đất dễ khôn học chước, Khăn gieo cầu nào được thấy tiên. Ḷng này hóa đá cũng nên, E không lệ ngọc mà lên trông lầu. Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu, Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong.
Chẳng hay muôn dặm ruổi giong, Ḷng chàng có cũng như ḷng thiếp chăng. Ḷng chàng ví cũng bằng như thế, Ḷng thiếp đâu dám nghĩ gần xa. Hướng dương ḷng thiếp như hoa, Ḷng chàng lẩn thẩn e tà bóng dương. Bóng dương để hoa vàng chẳng đoái, Hoa để vàng bởi tại bóng dương. Hoa vàng hoa rụng quanh tường, Trải xem hoa rụng đêm sương mấy lần.
|
XI Ưu lăo
357.Hoàng hoa lăo hề lạc măn tường. Hoa lạc như kim kinh kỷ sương Đ́nh lan hề dĩ trích Giang tảo hề hựu phương Nhiếp y bộ tiền đường Ngưỡng mục quan thiên chương Tiêm vân thời phảng phất Bắc đẩu hốt đê ngang Hà thuỷ phiên minh diệt Sâm triền sạ hiện tàng Nguyệt chiếu hề ngă sàng Phong xuy hề ngă tường
369. Ngọc nhan tuỳ niên tước Trượng phu do tha phương Tích vi h́nh dữ ảnh Kim vi Sâm dữ Thương Quân biên vân ủng thanh ty kỵ Thiếp xứ đài sinh Hưởng điệp lang
375. Lang nội xuân phong nhật tương yết Khả liên ngộ tận lương thời tiết Lương thời tiết Diêu hoàng Nguỵ tử giá Đông phong Lương thời tiết Chức nữ Ngưu lang hội minh nguyệt Tạc nhật vị kê Tây gia nương Kim niên dĩ quy Đông lân thiến Khả linh thố thủ nhất không pḥng Niên niên ngộ tận lương thời tiết Lương thời tiết hề hốt như thoa Nhân thế thanh xuân dung dị qua Huống phục thị xuân muộn vị tiêu thu hận tục Huống phục thị hợp hoan cánh thiểu biệt sầu đa Biệt sầu thu hận lưỡng tương ma Bồ liễu thanh thanh năng kỷ hà
389.Không thán tích lệ tư ta Chỉ phạ bạch đáo Văn Quân đầu không thán tích Chỉ khủng hoa đáo Phan lang mấn lăng tư ta Thán tích hà dĩ vi Nhan sắc do hồng như nộn hoa Tư ta hà dĩ vi Quang âm nhất trịch vô hồi qua
Tư mệnh bạc tích niên hoa Phân phân thiếu phụ kỷ thành bà Hương các trùng hoài bồi tiếu kiểm Hoa lâu thượng kư giải hương la Hận thiên bất dữ nhân phương tiện Để sự đáo kim thành khảm kha Khảm kha khảm kha tri nại hà Vị thiếp ta hề vị quân ta
XII Nguyện ước
404. Quân bất kiến dă ngoại song uyên ương Cam tâm bất nhẫn lưỡng phân trương Hựu bất kiến lương giang song yến yến Bạch thủ hà tằng vong quyến luyến Kiêm kiêm dă vô t́nh Tỷ dực tương tuỳ quá nhất sinh Cùng cùng dă vô tri Tịnh khu đáo lăo bất tương vi Lộ liễu tằng truyền liên lư xứ Tŕ liên diệc hữu tịnh đầu thời Phụ quyết hề cự hư Băo la hề thố ty Hà nhân sinh chi tương vi Ta vật loại chi như tư
418. An đắc tại thiên vi tỷ dực điểu Tại địa vi liên lư chi Ninh cam tử tương kiến Bất nhẫn sinh tương ly Tuy nhiên tử tương kiến Hạt nhược sinh tương tuỳ
An đắc quân vô đáo lăo nhật Thiếp thường thiếu niên Nguyện vi ảnh hề tuỳ quân biên Quân hữu hành hề ảnh bất viễn Quân y quang hề thiếp như nguyện Nguyện quân hứa quốc tâm như đan Nguyện quân tỳ dân thân như thiết Cơ lai thôn hạ Nhục Chi đầu Khát lai ẫm hạ Thiền Vu huyết.
|
Hoa vàng rắc xuống chân tường vắng Hoa rụng đến giờ trải mấy sương Trước sân, lan đă hái Ven nước, rong lại thơm Vén áo, chân dạo bước Ngước mắt nh́n mây vương Mây lơ thơ xa vắng cḥm Bắc-đẩu thấp cao chùm sao Sâm mờ tỏ giải Ngân nhấp nháy sao Trăng soi, hề, pḥng thiếp Khe song, hề, gió vào
Mặt ngọc năm càng kém Chàng vẫn cứ tha phương Xưa như h́nh với bóng Nay là Sâm với Thương Bên chàng đuôi ngựa xanh mây biếc Cạnh thiếp rêu mờ phủ lối sương
Trong nhà gió Xuân ngày ṃn mỏi Ḷng xót xa nhớ thuở tươi vui Tươi vui, hoa mẫu đơn vừa bén duyên gió lạnh Tươi vui, Ngưu lang Chức nữ hội ngộ mùa trăng Xóm Tây đứa gái c̣n kẹp tóc Năm nay đă lấy trai làng Đông Ṛng ră thiếp biết chi tươi đẹp Xót thân hờ hững cái pḥng không Thoăn thoắt thoi đưa ngày tháng trốn Tuổi xanh chỉ một chốc là xong Huống lại là, xuân muộn chưa về thu buồn tới Huống lại như, hợp hoan chưa kịp biệt ly rồi Biệt ly năo ruột, thu năo ruột Chịu nữa bao lâu, bồ liễu ơi !
Than tiếc hăo, van vỉ suông Sao đi lo nàng Văn Quân bạc đầu, than tiếc hăo Sao lại ngại chàng Phan tóc trắng, van vỉ suông Than tiếc để làm ǵ Nhan sắc c̣n như hoa đang nở Van vỉ để làm chi Thời gian lần lữa cũng trôi đi Than mệnh bạc, tiếc tuổi hoa Đầu xanh mấy chốc phơ phơ bạc Lầu cao vóc lụa thoáng hương xa Gác nồng ấm tiếng cười tươi trẻ Lại giận Cao Xanh giở giói ra Để đến hôm nay t́nh trắc trở Trắc trở, ôi chao, t́nh trắc trở Thiếp gào, trắc trở chuyện đôi ta!
Chàng chẳng thấy, đồng xa cặp chim uyên Đâu nỡ ḷng nào bay riêng rẽ Chàng chẳng thấy, rường cao một đôi én Bạc đầu bên nhau c̣n quyến luyến Chim Kiêm, giống vô t́nh một đời chắp cánh vẫn liền bay Ngựa Cùng, giống vô tri đến chết vẫn nhịp chung đôi vó Cây Liễu dương là cây liền thớ Sen hồ nhiều độ nở chung đài Con Quyết đỡ con Hư Thỏ-ti đeo cây đại Loài người, kiếp phải chia xa chẳng được bằng loài cầm thú
Làm sao: trên trời tựa chim liền cánh dưới đất như cây liền cành Thà chết nhưng thấy mặt Hơn sống phải ĺa nhau Song chết dẫu thấy mặt đâu bằng sống có nhau
Làm sao, chàng sẽ chẳng già Thiếp măi trẻ măng Chàng đi, xin để thiếp bên chàng Thân nguyện làm bóng theo liền cạnh ḷng cầu đêm măi cứ đêm trăng Mong chàng cứu dân, thân tựa sắt Mong chàng giúp nước, ḷng như son Khi đói, sợ chi ăn đầu giặc Khát ư, cứ uống máu quân man
|
Chồi lan nọ trước sân đă hái, Ngọn tần kia bên băi đưa hương. Sửa xiêm dạo bước tiền đường, Ngửa trông xem vẻ thiên chương thẩn thờ. Bóng Ngân Hà khi mờ khi tỏ, Độ Khuê triền buổi có buổi không. Thức mây đ̣i lúc nhạt nồng, Chuôi sao Bắc Đẩu thôi Đông lại Đoài. Mặt trăng tỏ thường soi bên gối, Bừng mắt trông sương gội cành ngô. Lạnh lùng thay bấy chiều thu, Gió may hiu hắt trên đầu tường vôi. Một năm một nhạt mùi son phấn, Trượng phu c̣n thơ thẩn miền khơi . Xưa sao h́nh ảnh chẳng rời, Bây giờ nỡ để cách vời Sâm Thương. Chàng ruổi ngựa dặm trường mây phủ, Thiếp dạo hài lầu cũ rêu in.
Gió Xuân ngày một vắng tin, Khá thương lỡ hết mấy phen lương th́. Xảy nhớ khi cành Diêu đóa Ngụy, Trước gió xuân vàng tía sánh nhau. Nọ th́ ả Chức chàng Ngưu, Tới trăng thu lại bắc cầu sang sông.
Thương một kẻ pḥng không luống giữ, Thời tiết lành lầm lỡ đ̣i nhau. Thoi đưa ngày tháng ruổi mau, Người đời thấm thoắt qua màu xuân xanh.
Xuân thu để giận quanh ở dạ, Hợp ly đành buồn quá khi vui. Oán sầu nhiều nỗi tơi bời, Vóc bồ liễu dễ ép nài chiều xuân.
Ḱa Văn Quân mỹ miều thuở trước, E đến khi đầu bạc mà thương. Mặt hoa nọ gă Phan Lang, Sợ khi mái tóc pha sương cũng ngừng. Nghĩ nhan sắc đương chừng hoa nở, Tiếc quang âm lần lữa gieo qua. Nghĩ mệnh bạc, tiếc niên hoa, Gái tơ mấy chốc xảy ra nạ ḍng. Gác nguyệt nọ mơ màng vẻ mặt, Lầu hoa kia phảng phất hơi hương. Trách trời sao để lỡ làng, Thiếp rầu thiếp lại rầu chàng chẳng quên.
Chàng chẳng thấy chim uyên ở nội, Cũng dập d́u, chẳng vội phân trương. Chẳng xem chim yến trên rường, Bạc đầu không nỡ đôi đường rẽ nhau. Ḱa loài sâu đôi đầu cùng sánh, Nọ loài chim chắp cánh cùng bay. Liễu, sen là thức cỏ cây, Đôi hoa cùng sánh, đôi dây cùng liền. Ấy loài vật t́nh duyên c̣n thế, Sao kiếp người nỡ để đấy đây? Thiếp xin muôn kiếp sau này, Như chim liền cánh, như cây liền cành.
Đành muôn kiếp chữ t́nh đă vậy, Theo kiếp này hơn thấy kiếp sau. Thiếp xin chàng chớ bạc đầu, Thiếp th́ giữ măi lấy màu trẻ trung. Xin làm bóng theo cùng chàng vậy, Chàng đi đâu cũng thấy thiếp bên. Chàng nương vầng nhật, thiếp nguyền, Mọi bề trung hiếu thiếp xin vẹn tṛn. Ḷng hứa quốc tựa son ngăn ngắt, Sức tư dân dường sắt tri tri. Máu Thuyền Vu, quắc Nhục Chi. Ấy th́ bữa uống, ấy th́ bữa ăn. |
XIII Khẩn cầu
433. Hà hạnh Kỳ môn phong nhẫn trung Lăo thiên trước ư hộ anh hùng Hộ anh hùng bách chiến công Trường khu tứ mă tịnh quan Đông Quan Đông Quan Bắc hưu truyền tiễn, Sơn vĩ sơn đầu tảo quải cung Tiệp sắc tinh kỳ từ tái nguyệt Khải ca tướng sĩ bối biên phong Lặc thi hề Yên Nhiên thạch Hiến quắc hề Vị Ương cung Vị Ương cung hề hướng thiên triều Văn Ngân hà hề tẩy đao cung Từ nhân san hạ B́nh Hoài Tụng Nhạc phủ ca truyền nhập Hán dao Lăng Yên các hề Tần Thúc Bửu Kỳ Lân đài hề Hoắc Phiêu Diêu Thiên trường địa cửu mao thư khoán Tử ấm thê phong tước lộc tiêu
451. Hữu sầu hề thử nhật Đắc ư hề lai thời Thiếp phi Tô gia si tâm phụ Quân diệc Lạc dương hảo nam nhi Quy lai thảng bội hoàng kim ấn Khẳng học đương niên bất há ky Nguyện vi quân hề giải chinh y Nguyện vi quân hề bổng hà chi Vi quân sơ trất vân hoàn kế Vi quân trang điểm ngọc yên chi Thủ quân khan hề cựu lệ phạ Tố quân thính hề cựu t́nh từ
463.Cựu t́nh từ hề hoán tân liên Ngữ tân thoại cựu hề tửu bôi tiền Thiển châm hề mạn mạn Đê xướng hề liên liên Châm bất châm hề Bồ thành nhưỡng Xướng bất xướng hề Tử lưu thiên Nguyện châm cửu uấn hề xướng song liên Dữ quân chỉnh đốn hề cựu nhân duyên Giao kỉnh thành song đáo lăo thiên Thường liễu công danh ly biệt trái Tương liên tương thủ thái b́nh niên Thái b́nh niên nguyện quân chỉ qua trí Nhược nhiên thử biệt thiếp hà lệ Tương hội chi kỳ tương kư ngôn Ta hồ trượng phu đương như thị.
|
May sao ở chiến trường gươm giáo Trời xanh chẳng nỡ phụ anh hùng Anh hùng thắng trăm trận Giong quân ruổi ngựa dẹp Quan-đông Quan-đông Quan-bắc tên thôi bắn Đỉnh núi đầu non cung để không Cờ mầu chiến thắng trăng quan ải Hát vang tướng sĩ gió biên pḥng Khắc thơ, hề, trên núi đá Đầu giặc, dâng cung Vị-ương Cung Vị hướng về thiên triều lậy Sông Ngân sao khuấy rửa đao thương Khúc tụng B́nh-hoài người đă soạn Bài ca nhập Hán hát vang đường Gác Lăng kiếm gác h́nh danh tướng Đài Kỳ, công trạng măi lưu tên Khanh hầu bền vững như trời đất Vợ phong, con tước, nợ ơn đền
Sầu chăng, hề, hôm nay Sứng ư, hề, ngày mai Thiếp chẳng dại như người Tô-phụ Chàng hẳn tài hơn đám nam nhi Ấn vàng chàng giữ khi trở lại Ngóng chàng mở cửa, thiếp chân qú Xin v́ chàng, rượu mừng chén chuốc Xin v́ chàng, cởi áo chinh y V́ chàng, tóc mây đây lại rẽ V́ chàng, đeo ngực ngọc Uyên-chi Chàng xem, khăn nọ hoen lệ cũ Chàng nghe, lời đượm nỗi t́nh si
Lời t́nh xưa, hề, xin lại nói Chuyện cũ lời nay, hề, rượu chuốc nhau Rượu rót, đầy lại vơi Miệng kể, cứ liên miên Rượu nay rót rượu không rượu tiễn Kể nay, không kể chuyện chinh biên Rượu ngon nâng chén, hề, say xướng họa Chàng ơi ta lại, hề, vẫn nhân duyên Song vai sánh bước cho đến chết Công danh nợ trả, biệt ly đền Cùng nhau sống thuở thôi giặc dă Thái b́nh, xin dẹp nhé cung tên Nếu thế, thiếp nay thôi nước mắt Nhắn trước chàng lời ngày gặp nhau ‘‘ Đă làm trượng phu, đành là vậy ! ’’ |
Mũi đ̣ng vác đ̣i lần hăm hở, Đă ḷng trời ǵn giữ người trung. Hộ chàng trăm trận nên công, Buông tên ải Bắc, treo cung non Đoài. Bóng kỳ xí giă ngoài quan ải, Tiếng khải ca trở lại Thần Kinh. Đỉnh non khắc đá đề danh, Triều thiên vào trước cung đ́nh dâng công. Nước duềnh Hán việc đ̣ng rửa sạch, Khúc nhạc từ réo rắt lừng khen. Tài so Tần, Hoắc vẹn tuyền, Tên ghi gác Khói, tượng truyền đài Lân. Nền huân tướng đai cân rạng vẻ, Chữ đồng hưu bia để ngh́n đông. Ơn trên tử ấm thê phong, Hiển vinh thiếp cũng đượm chung hương trời.
Thiếp chẳng dại như người Tô phụ, Chàng hẳn không kém lũ Lạc Dương. Khi về chẳng quả ấn vàng, Trên khung cửi dám dẫy duồng làm cao. Xin v́ chàng xếp bào cởi giáp, Xin v́ chàng giũ lớp phong sương. V́ chàng tay chuốc chén vàng, V́ chàng điểm phấn đeo hương năo nùng. Giở khăn lệ, chàng trông từng tấm, Đọc thơ sầu, chàng thẩm từng câu.
Câu vui đổi với câu sầu, Rượu khà cùng kể trước sau mọi lời. Sẽ rót vơi lần lần từng chén, Sẽ ca dần ren rén đ̣i liên. Liên ngâm đối ẩm đ̣i phen, Cùng chàng lại kết mối duyên đến già. Cho bỏ lúc xa sầu, cách nhớ, Giữ ǵn nhau vui thuở thanh b́nh. Ngâm nga mong gửi chữ t́nh, Đường này âu hẳn tài lành trượng phu.
|