Thơ Vương Duy ( 699-759)
tự Ma Cật, người Sơn Tây, đỗ Tiến Sĩ năm 21 tuổi. Tài hoa trong thi- họa- nhạc, thơ Vương Duy là những bức tranh có âm thanh. Tô Thức b́nh : ‘’ đọc thơ Ma Cật thấy trong thơ có họa, xem họa Ma Cật, thấy trong họa có thơ’’. Vương Duy xuất thế, sống thanh tịnh, thơ nhuốm tư tưởng Phật giáo, đời sau gọi ông là Phật thi.
Vị thành khúc Vị thành triêu vũ ấp khinh trần Khách xá thanh thanh liễu sắc tân Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu Tây xuất Dương quan vô cố nhân |
Khúc hát thành Vị Thành Vị mưa mai đường bụi ướt Quán khách xanh ngần liễu trước sân Khuyên ai rượu cạn cho một chén Ĺa Dương quan là không cố nhân |
Tống Xuân từ Nhật nhật nhân không lăo Niên niên xuân cánh qui Tương hoan tại tôn tửu Bất dụng tích hoa phi |
Tiễn xuân Mỗi năm xuân lại về & Mỗi ngày người già đi Rượu cùng cui, cứ uống Hoa rơi, tiếc làm chi |
Trúc Lư quán
Độc tọa u hoàng lư Đàn cầm phục trường khiếu Thâm yâm nhân bất tri Minh nguyệt lai tương chiếu
|
Bên quán trúc 1² Một ḿnh bên khóm trúc Miệng sáo, tay gẩy đàn Rừng sâu, nào ai biết Đánh bạn cùng ánh trăng 2 Bên khóm trúc, một ḿnh Tay ôm đàn, miệng sáo Rừng sâu, ai biết ai Trăng ghé, soi lên áo
|
Tống biệt Hạ mă ẩm quân tửu Vấn quân hà sở chi Quân ngôn bất đắc ư Qui ngọa Nam sơn thùy Đăn khứ mạc phục vấn Bạch vân vô tận th́
|
Tiễn biệt Xuống ngựa, tay nâng chén Hỏi người đâu đến đây Người rằng không đắc ư Về ẩn núi Nam này Khách đi, xin đừng hỏi Mặc cho mây trắng bay |
Điểu Minh giản Nhàn nhàn quế hoa lạc Dạ tĩnh xuân sơn không Nguyệt xuất kinh sơn điểu Thời minh xuân giản trung
|
Tiếng chim khe núi Thân nhàn, hoa quế rơi Đêm lặng, núi quạnh quẽ Trăng lên, chim rừng sợ Chíu chít kêu trong khe |
Tích vũ Vơng Xuyên trang tác Tích vũ không lâm yên hỏa tŕ Chưng lẽ xuy thử hướng đông ti Mạc mạc thủy điền phi bạch lộ Âm âm hạ mộc chuyển hoàng ly Sơn trung tập tĩnh quan chiêu cận Tùng hạ thanh trai chiết lộ qú Dă lăo dữ nhân tranh tịch băi Hải âu hà sự cánh tương nghi |
Mưa Vơng Xuyên Mưa trong rừng vắng khói mang mang Cơm nếp, canh lê đă sẵn sàng Xanh ngát cánh đồng c̣ lượn trắng Âm u cây vẳng tiếng oanh vàng Giữa núi tĩnh tâm nh́n cây mọc Dưới thông chay tịng gạt cành ngang Lăo chẳng dám tranh ai chỗ đậu Hải âu sao lại vội bay sang |
Sơn trung Kinh khê bạch thạch xuất Thiên hàn hồng diệp hi Sơn lộ nguyên vô vũ Không thúy thấp nhân y |
Trong núi Suối Kinh ḷng đá trắng Trời lạnh, lá phớt hồng Mưa chẳng rơi, sương núi Ướt áo thấm vào trong |