Nam Dao
U uẩn chiều lưu lạc
Bấy giờ, những cơn mưa kéo dài.
Quán cà phê chìa ra mặt đường nhớp nước.
Phố vặn mình theo độ cong của lòng. Cô quạnh .
Bấy giờ, nhìn ra, mây xám.
Bộ hành lao chao
Ô che đầu căng gió bốc lên
người nhạc sĩ tranh Chagall lửng lơ bay
bỏ nhân gian vào tiếng vĩ cầm thê thiết
Bấy giờ vũng mắt úp một vùng bóng tối
Vực sâu đo bằng gì?
Câu hát lớm chớm những sợi tóc bạc
chiều quán Monge nen chặt nỗi sầu
Tôi nhìn, không nói.
Bấy giờ chuông nhà thờ gióng giả
Cõi tâm linh khuất đám mây đen
người kéo vĩ cầm vẫn còn lơ lửng
Bấy giờ, tiếng hát dân dã một nẻo khuất
Viền mắt em sâu thoáng ánh chiều tàn
Vành môi cong thách thức
định mệnh nào vây anh ?
Tôi nói. Một mình
Bấy giờ dòng sông cạnh Nhà Thờ Đức Bà đông giá
Trên gác chuông một con chim rỉa cánh
Âm thanh li ti bụi nước
Vô hình
Bấy giờ tôi nhìn trộm những ngón tay em
Như năm cánh huệ
trắng và thơm
Bỗng dưng tôi ước mình là phím đàn,
chờ tay em đập xuống,
biến tôi thành âm thanh.
Tôi không nhìn.
Không nói.
Bấy giờ tôi bay theo những cánh chim sũng nước
một chiều mưa
bỏ tiếng đàn lại
cùng những giấc mơ
cuối ngày lưu lạc.
Và
Và
….và những bơ vơ.
ND(13-07-2008)
tặng KA và một chiều mưa Paris