Vệt Cát (21-24)
dở dang
Chiều sũng tím gió lùa xa vắng
Cơn đìu hiu ủ giấc võ vàng
Tay trống thốc lạnh căm băng giá
Tuyết trắng vùi sâu dăm cuộc dở dang
vệt cát
Nét ngang dọc
một đời chìm nổi
Đuôi mắt đồ xuôi theo vết nếp cười
Vệt cát nhăn
ngựa lồng gió đuổi
Hồn mượt mà xanh những mùa tươi
đi dây
Ví thử đời căng dây
hai đầu hun hút
Anh đong đưa trên đường dây chông chênh
Tựa điểm là cân bằng em
từ trũng sâu
chằng chịt thớ ái ân
đẩy cho anh rơi
vào khoảng trống tênh
để gió ào ào chạy ngược
căng mầu tím nhớ