Vệt Cát (17-20)
mưa hạ
đêm ngột ngạt
một giai âm lạc
em rào rạt
trận mưa mùa hạ căng bức đợi chờ
mỏng manh
thân xác gầm gừ
đêm cẩm thạch
ngày hồ thủy
vỡ tan
giữa đôi chân của rắn
những hân hoan
con bướm đậu trên mép cùng vạt nắng
cánh óng mật ong
một linh hồn trắng
sau bờ dĩ vãng
dấu đi hạt lệ long lanh
dăm linh hồn mỏng manh
rời mép bờ hữu hạn
đáp vào vô cùng
văng vẳng tiếng ngân
phím lạc tơ chùng
theo thời gian
dần dần tan
mông lung
bờ giếng
Bờ giếng thời gian nước đổ
Sông âm thầm
Rì rầm
Rả rích
từng giọt chảy
về nơi đợi biển
về nơi chờ sông
Đáy giếng nhận chìm
Vòng đục vòng trong
A! lúc nào cạn vốn
bật cười hát với có – không
Đã đến lúc đánh ngửa con bài cợt nhả
lật tẩy thời gian
lạt nhách
cùng những cuộc đời
bụi bậm viển vông.
gặt cuối gió
Thuở bao giờ
thoáng mù sương đọng cành khuya
chở luân hồi
đò sang
sào neo bến cũ
Hạt tương tư
gặt cuối gió nơi gieo đầu bão
trũng nhớ đen
thung lũng thòm thèm
tiếc em