PhepLa

 

Phép lạ, Venezia *

    Nhà xoay lưng vào con kênh cụt đầu.  Nước lờ lờ rêu xanh uốn ḿnh đến chân cầu bị thắt lại như gút xiết tḥng lọng. Mấp mé bờ nước, bóng mặt sau dẫy nhà ṿng chân kênh cḥng chành những bức tường. Mầu đủ gam, tường từ trắng bóc chuyển sang vàng tươi, hồng đậm rồi xanh dương cho đến nâu nhạt. Mỗi khi có gondola chèo qua, nước sóng sánh dọa sắp tràn vào làm thềm nhà nh́n xa như nhấp nhổm nhẩy. Giuseppe mở cửa sổ, tay chỉ xuống, miệng nói :

    -   Đến đấy là kênh tắc lại...

    -   Thế th́ là nước tù.  Thảo nào có mùi.

    -   Chịu, già này quen, chẳng ngửi thấy ǵ nữa.  Có thể thế thật.

Lẹt quẹt đi  đến cửa, Giuseppe ngoái lại :

    -  Đừng quên nhé, hễ họ gọi th́ cô trả pḥng.  Có thể mai mốt.  Cũng có thể lâu hơn thế, một hai tuần.  Tôi sẽ xếp cô vào căn pḥng lầu dưới.  Pḥng nhỏ, không có nhà tắm, nhưng bớt mỗi ngày trăm ngh́n lira.

Tay để trên núm cửa, Giuseppe cười, miệng móm mém không một chiếc răng:

     -  Tên cô bé là ǵ nhỉ ?

    -   Marie-Madeleine.

Cô gái để vali xuống, tay mở cửa tủ quần áo, nhanh nhẩu :

    -   Già cứ gọi là Mad, cho gọn.

 Giuseppe ra, miệng đùa :

-   Tiếng bọn Hồng Mao, Mad là điên đấy…

 Cánh cửa pḥng đóng lại.  Thở phào, Mad đặt ḿnh lên một trong hai chiếc giường con, mắt nh́n lên bức tượng đối diện có Chúa trên cây thánh giá treo trên cao tṛng trọc nh́n lại.  Mad tuột váy, tay lần khuy áo, cởi xú chiêng vứt vào góc giường rồi nằm úp mặt xuống thiếp ngủ.

    Khi chuông nhà thờ inh ỏi đồng loạt cất lên, Mad nhỏm dậy.  Vào pḥng tắm, Mad rửa mặt và thoáng thấy nếp chân chim trên khóe mắt.  Nàng hốt hoảng.  Ra ngoài cạnh cửa sổ, Mad nh́n xuống kênh nước đang ngả sang màu đêm lấp loáng phản chiếu ánh đèn nhóm lên từ những căn hộ nằm dọc vây quanh.  Đêm xuống.  Đêm trở về như người t́nh muôn thuở.  Xỏ vội chiếc quần Jean, Mad chạy ào xuống.

Giuseppe ngửng đầu, móm mém :

    -   Ngủ được một giấc rồi nhỉ ?

    -   Dạ.  Già có bản đồ thành phố này không ?

    -   Ờ... Có.  Nhưng tôi cho cô bé mượn thôi.  Không có nó, cô đêm nay chắc lạc.

    Giuseppe vào lục lọi.  Mad nh́n căn pḥng nằm sát lối vào.  Đủ thứ gỗ chất thành đống.  Máy tiện.  Máy bào.  Máy cưa.  Toàn là hiệu Black & Decker.  Giuseppe ra, lại móm mém :

    -   Nhớ vết gạch đỏ là chốn trọ này.  Cô đến cuối đường Santa Ursula là rẽ.  Rẽ trái.

Ch́a tay cầm tấm bản đồ, Mad hỏi :

    -   Già làm ǵ với những thứ ngổn ngang này - tay chỉ vào đám cưa, bào và đống gỗ nằm trong pḥng, Mad lơ lửng - Già đóng bàn ghế ?

    -   Ờ... xưa th́ thế.  Tôi là thợ mộc.  Nhưng giờ khác, làm tượng gỗ bán cho du khách.

Đẩy nhẹ Mad vào pḥng, Giuseppe x́ xào :

    -   Đấy !  Mỗi bức tượng là hai trăm ngh́n lira.  Bây giờ bán chạy là tượng La Pieta với Đức Mẹ ôm Chúa khi hạ Người từ thập tự xuống.  Mỗi ngày, quen tay có thể làm từ hai đến năm tượng.

Đảo một ṿng mắt, Mad bảo :

    -   Thế ra người ta cũng làm tiền được với thiêng liêng.

Giuseppe nghiêm mặt sẵng giọng :

    -   Tôi chỉ là một tay thợ mộc già bị kỹ nghệ đồ gỗ hiện đại chôn sống.  Bán h́nh tượng thánh thần lương thiện hơn bán súng hay bán ma túy.

Mad rúc lên cười, giọng thương hại :

    -  Nhưng không làm giàu được...

Khi Mad ra đến cửa, Giuseppe với gọi :

    -   Lấy gondola mà đi vào trung tâm.  Cô bé ra chân cầu là có, thằng Pietro đợi khách ở đấy.

*

    Vừa khua chèo, Pietro vừa hát : " Venezia per  l'eternita.  Venezia che piace a me...".  Thuyền lách vào những con lạch hai bên bờ đèn nhà thấp thoáng hắt lên mặt nước bóng nhẫy thứ ánh sáng lung linh mờ ảo của những ngọn nến sắp lụi. Nghe Mad hỏi, Pietro bảo ăn ở Bistrot Calle dei Fabri rẻ, lại có chất lượng.  Nhất là món risotto al vongola, thứ cơm hến chỉ đấy mới có.  Mad nhếch môi :

    -   Thế sau đó, có ǵ vui ?

-   Muốn t́m vui th́ Venezia là địa đàng. Cô em mua vui kiểu nào…

Mad liếc, ỡm ờ :

-   Kiểu vui nhất, quên đi tất…

Pietro cười trong họng, nháy mắt :

    -   Cứ ra Piazzetta San Marco, chỗ đó nhộn.  Khoảng mười giờ tối th́ đến Café Blue trên đường Dorioduro.  Nhạc Jazz chơi suốt đến sáng...

    Thuyền cặp bến.  Mad đứng lên cḥng chành rồi suưt ngă nhưng Pietro chụp nắm lại được.  Chàng ta cười, hàm răng ánh màu trắng thoa lân tinh.  Mad nhảy lên bờ, quơ tay vẫy, nghe tiếng Pietro reo " Ciao " rồi hát rống lên " Ciao, Ciao bambina... ".

     Mad bước qua cầu Paglia dọc mé tây lâu đài Doge, mắt dán vào những ṿm cung vàng chóe dưới ánh đèn rọi từ sân lên.  Đi thêm chừng trăm thước, cây cầu của Những-tiếng-Thở-dài bất chợt hiện ra.  Mad mơ hồ thấy bóng dáng hàng trăm người mặt cúi gằm xuống như những kẻ gần một ngh́n năm trước đă bước qua khi vào hầu ṭa xử những con chiên dị giáo. Một nỗi đau đến chặn ngang yết hầu rồi ép xuống ngực khiến Mad loạng choạng mất thăng bằng.  Vội vàng ṿng ngược lại, nàng bước như chạy, an tâm khi thấy tượng San Teodoro vẫn c̣n con rồng bằng đồng thau uốn bên cạnh nằm bảo vệ.

    Ăn tối xong, Mad thả bộ lững thững giữa đám bộ hành đi về phía Piazza.  Trời đêm đầy sao, gió lồng lộng và tiếng nói cười rân ran tràn ra khỏi những quán rượu ồn ào.  Đến trước cửa Café Blue, Mad sững sờ khi Pietro chạy lại :

    -     Tôi đợi đấy !

-       Thuyền đâu ?  Đợi tôi à ?

-       Dĩ nhiên ! Ai lại để người đẹp cô đơn.

Một tay c̣n trẻ h́nh như có quen biết Pietro đi ngang cợt nhả rú lên  Io t'amo, come sei bella,  tôi yêu em, em đẹp làm sao.  Ngó lơ, Pietro tiếp :

    -     Thuyền neo rồi.  Hết giờ làm việc tôi ra đây để mời cô em một ly rượu. Tôi muốn cô em thật vui…

Mad cười, lắc đầu.  Pietro đă bỏ cái áo thun trắng kẻ ngang những vạch xanh lơ và chiếc khăn quàng màu đỏ buộc cổ khi chèo gondola.  Ṿng tay, Pietro khẽ kéo Mad, miệng nói :

    -   Hôm nay là retro nhạc của Louis Amstrong.  Vào nhé !

Mad ngần ngừ :

    -   Thôi.  Hôm khác đi.  Mới tới Venezia nên tôi c̣n mệt - nh́n vào Café Blue, Mad tiếp - Trong đó lại đầy khói thuốc, nhức đầu lắm.

Pietro láu lỉnh :

    -   Th́ đi.  Đi dạo vậy.  Ta ra Thánh Đường San Marco nhé.

    -   Ừ !  Nếu nơi đó ở trên lối về khu tôi trọ...

Hai người thủng thỉnh bước.  Tiếng saxo dần dần xa lắng.  Họ đi ngang Thánh Đường.  Ngừng chân nh́n tháp chuông cao đến trăm thước, Mad buột miệng :

    -   Thật là kỳ công !

Pietro nói quen kiểu hướng dẫn du lịch :

    -   Tháp xây ở thế kỷ mười lăm.  Phần dưới là tuyệt tác của Sansovino.  Ảnh hưởng nghệ thuật Byzantine, nhưng chính vẫn là cái đẹp nh́n bằng mắt người bản xứ Venezia...

    -   Cái ǵ đẹp mới tồn tại.  Xấu, chẳng ai giữ.

Pietro bật cười :

    -   Trừ những cái xấu che đậy được...

Bỡ ngỡ, Mad ậm ừ.  Đi ngang qua khúc đường đá bị cạây lên xếp đống, Pietro cúi xuống nhặt rồi quăng một viên to bằng nắm tay đi,  chặc lưỡi :

    -   Đường này cứ chữa đi sửa lại măi.

Tiếng đá choang nhau nghe sắc nhọn như cứa đứt một mảng trí nhớ chợt tóe máu.  Mad hoảng hốt đưa hai tay lên bịt tai.  Nàng bỗng thấy chập chùng xoay quanh là người. Kẻ răng nghiến kèn kẹt, tay nắm đá. Kẻ nguyền rủa gào lên, mắt đỏ au mầu điên dại.  Ném, ném cho chết con đàn bà tội lỗi *.  Phải đấy, cứ ném.  Mad co người mắt nhắm nghiền, thân thể lạnh tanh tê liệt.  Nhưng bỗng có tiếng nói vẳng lại, uy nghiêm từ tốn " ...ai là kẻ biết ḿnh không có tội trước Chúa Trời th́ cứ ra ném đá trước đi ! ".  Mad đợi.  Lúc sau, Mad mở mắt.  Không, không c̣n một ai hết.  Trừ Pietro ngây người đang đứng nh́n.

*

    Sáng hôm sau, Mad tỉnh giấc khi nghe tiếng gơ lọc cọc nhà dưới.  Nắng lỗ chỗ qua tấm màn cửa xua đọâng hé ra đón mời ánh lung linh sắc hanh vàng đang lẻn vào.  Choàng tấm áo khoác, Mad xuống thang, ghé nh́n.

    -   Ciao !   Giuseppe vẫn cặm cụi đẽo

    -   Ciao ! già có cà phê chứ ?

Không đáp, Giuseppe đứng lên.  Mad ngồi xuống, khuỷu tay để lên bàn, đầu c̣n thoáng nặng những giấc mơ đêm.  Mang ra một tách café và rổ bánh ḿ, Giuseppe vui vẻ :

    -   Cà phê expressio đấy.  Cô bé ngủ ngon không ?

Mad lắc đầu. Giuseppe cười :

    -    Chắc lạ chỗ ?

Mad nghĩ đến không biết bao nhiêu chiếc giường lạ trong những căn pḥng lạ với những người lạ chỉ thoáng gặp rồi quên ngay ở Amsterdam.  Nàng lại lắc đầu, miệng kể lại nỗi sợ những ḥn đá lát cậy lên chất đống bên đường.  Giuseppe gật gù :

    -   Đừng phán xét, nếu không muốn người khác phán xét ḿnh.  Chuyện đó xưa rồi.  Ra biển đi, sóng vỗ là sạch ngay những cơn ác mộng.  Mà này, họ gọi điện rồi.  Trưa nay tôi dọn pḥng cho, cứ yên trí đi chơi...

Mad cám ơn rồi lên thay quần áo.  Nàng ṿng ra chân cầu.  Pietro cười, nhưng  ngượng nghịu :

    -  Tối qua tôi làm ǵ mà cô vội chạy về thế ?  Có sao th́ cho tôi xin lỗi, hiểu lầm nhau chăng ?

    -   Không, anh có làm ǵ đâu.  Chẳng qua là tôi bỗng sợ những cục đá, thế thôi !

Pietro đẩy thuyền tách rời bờ kênh.

    -  Tôi đưa ra bến Vaporetto.  Từ đó, đi Murano chỉ quăng nửa giờ.

Mad im lặng.  Trầm ngâm, Pietro bỗng thốt lên :

    -   Karl nó cũng sợ những cục đá.  Nhưng sợ th́ sợ, nó nhất định không thay đổi.

    -   Karl là ai ?

Nh́n đăm đăm về phía biển, Pietro không đáp.  Một lát sau, Pietro thốt :

    -  Giá chừng đá để xây đền đài nhỉ !  C̣n ném, tội cho Karl, nó vụng về chẳng làm sao tránh được...

Mad lại gặng :

    -  Ai ném đá ?  Karl là ai ?

Lúc đó, thuyền cặp vào bến.  Pietro  không đáp, chỉ lên bờ :

    -   Đấy !  Đi mua vé đi.  Nhớ mua cả đi lẫn về rẻ hơn.

    Nhảy lên bờ, Mad vẫn c̣n ṭ ṃ nhưng ḱm lời, không nói ǵ thêm.  Trên vaporetto, Mad bâng khuâng nh́n về phía đất liền.  Nhà cửa Venezia bồng bềnh, lắm lúc chao đi như sắp ch́m dưới những đợt sóng nhấp nhô sau mũi tầu đang băng băng ra đảo.

    Nằm phơi nắng nửa ngày, da dẻ bôi dầu đă ửng hồng.  Mad quơ chai nước tu ừng ực, tay gạt mái tóc rủ xuống má rồi thả bộ đi vào xưởng thổi thủy tinh.  Nàng chọn mua một cái b́nh cắm hoa.  B́nh mang dạng trái tim người lộn ngược, màu hồng nhạt có những tia đỏ như tia máu.  Cô bé bán hàng quen nói ngọt với khách du lịch, vừa gói, vừa kêu : " Very beautiful !  And cheap... ".

Mad về đến chốn trọ lúc xế nắng.  Già Giuseppe hỏi :

    -   Vui vẻ chứ ?  Mua ǵ thế cô bé ?

Mở gói, Mad ch́a chiếc lọ cắm hoa ra.  Giuseppe trầm trồ, rồi đưa Mad vào căn pḥng nằm góc trong, cửa sổ nh́n ra vườn có trồng một loài hồng vàng, hoa to bằêng nửa bàn tay.  Mad reo :

-       Cho tôi vài bông nhé !

-      Ừ !  Để bù cái phiền nhiễu dọn pḥng.

Khi Mad cắm những bông hồng vào b́nh, nàng sửng sốt thấy nước trong b́nh hoa từ từ đỏ xẫm.  Thất thanh nàng gọi Giuseppe.  Ông già thản nhiên :

    -    Máu trong tim phải đỏ chứ !

*

    Trong pḥng, Mad nghe loáng thoáng tiếng đàn bà :

    -   Họ bảo là có thể mai.  Chậm lắm là mốt...

Giuseppe đáp :

    -   Hy vọng là thế.  Ai cũng mong vậy thôi.  Đợi thế là quá lâu rồi.  Hai ngh́n năm có lẻ...

Rồi tiếng chân.  Tiếng Giuseppe dặn với :

    -   Này, Maria...  Lấy chiếc điện thoại cầm tay mang lên.

Mad ṭ ṃ mở vội cửa.  Nàng chỉ thấy h́nh bóng một chiếc áo choàng trắng muốt thoắt lên thang.  Khi Mad bước ra, cửa pḥng trên vừa đóng lại.  Nàng lân la đến cạnh Giuseppe.  Ông ta vẫn cắm cúi chạm bức tượng, miệng bâng quơ :

    -   Hắn tài thật.  Trên cẩm thạch mà hắn tạc c̣n sống hơn là tôi chạm gỗ...

    -   Ai ?

    -   Michelangelo.  Cô bé thấy bức tượng La Pieta ở Roma chưa ?  Maria không nước mắt mà nh́n như khóc.  C̣n Gesu th́ thở hắt ra...

Mad lảng chuyện tạc tượng, ướm lời :

    -   Khách trọ mới tới những hai người cơ à ?

    -   Hai mẹ con.  Anh con yếu lắm.  Tôi biết họ từ lâu lắm rồi  - Giuseppe lại cúi nh́n bức tượng - và tôi cứ nhắc anh ta là phải cẩn thận.

Mad hỏi :

    -   Cẩn thận ?  Cẩn thận thế nào ?

Không đáp, già Giuseppe nâng bức tượng lên ngắm.  Mad lại hỏi :

    -   Già có biết Karl không ?

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Giuseppe, Mad tiếp :

    -   Pietro có nhắc đến Karl sáng nay...

    -   À !  Biết.  Karl cũng là một kẻ không cẩn thận ǵ.  Hắn thách đố đám lạc đà chui qua cái chôn kim.  Thế là đại họa tới...

    -   Đại họa ?

    -   Ừ !  Bởi hắn chỉ biết kêu gọi bộ năo.  C̣n trái tim, hắn cứ tưởng là ai cũng có.  Hắn nhầm.  Trong khi đó th́ Gesu đi kêu gọi trái tim để thể hiện công chính.

Mất kiên nhẫn, Mad hỏi thẳng :

    -   Họa v́ ném đá ?

    -   Ờ !  Ném bằng nhiều cách.  Và không chỉ đá.  Bây giờ có đủ loại bom A, bom H, và hỏa tiễn tầm ngắn tầm dài, thậm chí liên lục địa...  Phế phẩm là phế phẩm ô nhiễm phóng xạ nguyên tử...

    Bỗng có tiếng Maria hoảng hốt gọi.  Giuseppe chạy vội lên.  Chưa kịp về pḥng, Mad nghe tiếng chân xuống thang.  Giuseppe dặn với lại :

    -   Cô bé, coi chừng hộ.  Cứ gơ, cửa sẽ mở.

Khi Mad ra đến cửa th́ bóng Maria và Giuseppe vừa khuất ở ngơ rẽ cuối đường. Căn nhà trọ bỗng như ch́m vào một cơi lặng yên đầy bấp bênh.  Mad lắng nghe.  Có tiếng thở kḥ khè.  Tiếng rên.  Tiếng lết trên sàn gỗ.  Và có tiếng người ngă xuống sàn.  Mad chạy lên.  Tay nàng run run nắm vào núm cửa xoay một ṿng.  Núm cửa cứng ngắc.  Nàng lấy hết sức xoay thêm.  Vô ích.  Nàng gơ, cửa không mở.  Nàng kêu : " Mở ra !  Mở cho tôi ! ", rồi lại vặn.  Núm cửa vẫn bất động.  Vẫn đâu đó tiếng rên nhè nhẹ, yếu ớt, thều thào một chuỗi thanh âm chữ c̣n chữ mất.

    Mad tông cửa nhà trọ chạy ra đường. Đến chỗ ngoặt, nàng không thấy cả Maria lẫn Giuseppe.  Mad chạy ngược về, vồ lấy điện thoại quay số cấp cứu, cố gắng cho địa chỉ bằng thứ tiếng ư bập bẹ.  Rồi nàng khuỵu chân nhũn người ngồi xẹp xuống.

    Tiếng hú xe cứu thương, tiếng người lao xao.  Mad chỉ tay lên lầu, và tiếng chân chạy lên thang rầm rập.  Rồi tiếng tông cửa.  Đúng lúc đó, Giuseppe và Maria về.  Y tá đă đặt Gesu lên cáng cứu thương khênh xuống.  Có một sức mạnh vô h́nh kéo Mad lên.  Nàng đi lại, mắt nh́n vào người bệnh  nhưng bị che nên không thấy mặt, chỉ loáng thoáng một hàm râu quai nón nâu vàng.  Mad rùng ḿnh có cảm giác như ai đó đang nh́n nàng.  Cặp mắt trong vắt thủy tinh xuyên suốt vào cả hồn lẫn xác Mad.  Cặp mắt tŕu mến nhưng lại không một chút ǵ ràng buộc.  Cặp mắt bao la nhưng sao cứ dành cho Mad một góc riêng tư.  Mad biết đó là một cặp mắt nàng chưa bao giờ thấy.  Dẫu nàng đă nh́n cả ngh́n người đàn ông có đủ hai mắt hau háu thèm thuồng ở Amsterdam trong những đêm dài nồng nặc hơi người và mùi rượu mạnh.

*

    Giuseppe chồm lên cầm máy khi chuông điện thoại reo.  Vẻ mặt trầm trọng thư giăn dần.  Nụ cười thoáng qua môi, Giuseppe nhắc đi nhắc lại " Si, si... ".  Hai ngày qua, Mad mới thấy ông già lại cười, hỏi :

    - Tin Gesu thế nào ?

Pietro vội vă :

    -   Thế nào ?  Tốt chứ hả già ?

Giuseppe gật gù thủng thỉnh :

    -   Ghép rồi !  Giải phẫu mất gần mười tiếng.  Bác sĩ bảo thành công trăm phần trăm - già ngồi xuống, chép miệng - Nhưng c̣n xem có phản ứng thứ cấp nào không.  Maria bảo chắc c̣n phải ở nhà thương vài tháng...

Uống ngụm nước, già Giuseppe tiếp :

    -   Tim của Karl c̣n khỏe lắm, nhưng vẫn phải kiểm tra hàng ngày pḥng triệu chứng thải hồi.

Mad ngạc nhiên :

    -   Tim của Karl ?  Karl nào ?

Pietro đáp :

    -   Th́ c̣n Karl nào !  Hắn bị ném vào sọ, năo hỏng nhưng tim th́ vẫn tốt, và chỉ trái tim đó mới tương ứng với Gesu.  Mặc dầu Karl cứ bảo hắn là người ngoại đạo...

Đứng lên, già Giuseppe nh́n Mad :

    -   Cô bé, nếu muốn quay lại pḥng trên lầu th́ cứ bảo.  C̣n lâu Gesu mới về.  Chú Pietro, chiều chiều ta đến nhà thờ Santa Maria de la Sallute cầu nguyện nhé.

     Giúp Mad mang vali lên lầu, Pietro xuống hẹn với Giuseppe rồi lại ra chân cầu.  Mad đặt b́nh hoa lên bàn, lùi xa ngắm những bông hồng vàng, mũi thoáng một mùi hương nồng là lạ.  Nàng ra mở cửa sổ, hít đầy không khí vào lồng ngực.  Tưởng là mùi nước kênh lờ lờ rêu, Mad ngạc nhiên chỉ ngửi mùi hương kia ngây ngất. Quay vào, những bông hồng vàng đang chuyển sang màu đỏ thắm.  Đâu đây cặp mắt vô h́nh trong vắt thủy tinh xuyên suốt phần hồn lẫn phần xác Mad đă thấy một lần bỗng như đang nh́n nàng.  Tự nhiên, Mad thấy ấm an b́nh dị.  Ḷng nàng bỗng là rạch nước ṛng chảy xuôi xuống nhân gian với nỗi thương yêu rộng bằng cả bầu trời xanh ngắt trên cao.  Nước mắt ứa ra, Mad khóc hạnh phúc rồi ch́m đắm vào một giấc ngủ thơ trẻ.  Bay lượn như bướm, nàng đập cánh sà xuống những đọt cây mới nẩy mầm rồi chao nghiêng trên một ruộng hoa Mỹ-nữ đỏ rực vửa nở rộ.  Đằng sau, vẫn cặp mắt tŕu mến kia bao bọc.

    Mad bừng dậy khi có tiếng Pietro nhà dưới.  Xỏ vội quần Jean rồi chui vào chiếc pull màu than đen, Mad chạy xuốâng nói :

    -   Cho tôi đi với.

Giuseppe ngạc nhiên, nhưng lẳng lặng gật đầu.  Cả ba bước ra đường khi nắng đă xế ngang đỉnh tháp chuông Thánh Đường San Giovanni.  Không nói, họ lầm lũi bước.  Qua cái cầu bắc ngang con kênh Santa Anna, tiếng nhạc trên không trung bỗng rộn ră một lát rồi im bặt.  Mad nh́n quanh.  Thành phố bây giờ không c̣n một bóng người, vắng lặng hoang vu, chao nghiêng đi rồi từ từ ch́m dần trong nước. Chỉ c̣n độc những con bồ câu bất động trên quảng trường lát đá, thôi không gù, bỏ mặc những vụn bánh tứ tung văng răi. Trên cao, hàng trăm v́ sao chuyển sang mầu đỏ lừ đang từ từ xà xuống. Ngửng nh́n, già Giuseppe giục đi nhanh.  Cửa nhà thờ Santa Maria de la Salute đă mở từ lúc nào.  Cả ba bước vào, qú gối làm dấu thánh.  Trên cao, Đức Mẹ b́nh thản lắng nghe tiếng cầu kinh Kính Mừng " ... khi nay vào trong giờ lâm tử.  Amen ".

    Bỗng Pietro vùng đứng dậy, tru lên như bị quỉ ám :

    -   Chết !  Cạm bẫy của bầy lạc đà đă mua được Sa-tăng đang chăng ở đây.  Thôi, không được nữa, muộn mất.  Chúng nó dùng thiết xa cán nát những cây kim rồi vào chiếm cả thiên đường rồi !

Mặc cho già Giuseppe đuổi theo gọi lại, Pietro cắm đầu chạy.  Già quay vào, nh́n Mad, giọng buồn buồn :

    -   Sáng nay, gà chưa gáy. Cứ để cho chối th́ cũng chẳng quá ba lần * !

Giuseppe qú gối, rồi lại tiếp tục cầu :

    - "  Kính mừng Maria, Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng tôi là những kẻ có tội... ".

    Mad kẹp cánh tay già Giuseppe bước ra khỏi nhà thờ vào lúc trời xập tối.  Bây giờ, khác hẳn. Thành phố Venezia lại trở lại tấp nập người trong đèn đuốc sáng choang.  Giữa tiếng cười tiếng nói ầm ĩ, hàng đoàn du khách Nhật Bản nối đuôi theo nhau như một đàn cừu, con nào con nấy đưa máy Nikon lên ngang mắt bấm xoành xoạch.

*

    Sau khi mang vali xuống tầng dưới, Mad rón rén mở cửa bước ra ngoài lúc trời mới rạng.  Nàng thả bộ đến khúc Kênh chính, từ đó nh́n xuôi thấy biển.  Mặt trời lừ lừ leo lên từ mặt nước tít tắp chân mây, ráng đỏ nhấp nhoáng trên sóng nước dập dềnh.  Gió sớm mơn man những sợi tóc thả bay và vị muối mặn thoảng đó đây như nhắc nhở những cánh buồm neo lại là c̣n những chuyến lăng du chờ đợi.  Mad tự hỏi, th́ đi, nhưng đi đâu ?  Không lẽ lại về Amsterdam ngồi vắt chân trong lồng kính, với những đêm màu hồng đầy khói thuốc và những lời trả giá mặc cả một cuộc vui chốc lát ?  Mad vuốt mặt ê chề, tay mân mê những nếp nhăn đă hiện ra khóe mép.  Bỗng có ai đó nói  Cứ cầu, cầu sẽ được ! .  Mad nh́n quanh.  Vẫn vắng lặng.  Vẫn không một bóng người.  Mad nhắm mắt.  Lại tiếng nói.  Và nàng cầu, lời cầu theo gió bay bổng.

    Lững thững quay về chốn trọ, Mad đẩy cửa bước vào.  Nàng nghe tiếng chân nhè nhẹ bước lên thang.  Maria vẫn choàng chiếc áo trắng đưa tay đỡ đằng sau.  Phía trước, ai đó bước lên, chân trần lấm bụi.  Nàng ngước nh́n.  Lại cặp mắt trong vắt thủy tinh ngoái lại.  Và cái cười tŕu mến.  Mad gọi tên Gesu khi cửa pḥng mơ hồ đóng lại.

Già Giuseppe từ pḥng đi ra.  Mad giọng kinh ngạc hỏi :

    -   Gesu về rồi à ?  Thế là mới hai ngày.  Làm sao có thể ra nhà thương sớm thế ?  Ghép tim chớ có phải là mổ ruột thừa đâu.

    -   Phép lạ.  Người làm ra phép lạ cho chúng ta thấy để giữ ḷng tin.

    -   Tin ǵ ?

    -   Tin là c̣n ǵ đó hiện hữu ngoài cái nh́n được trong cái thung lũng ngập nước mắt thế gian.

Mad mừng rỡ kêu rồi tông cửa xô ra :

    -    Tôi t́m Pietro.  Hắn bất tất phải sợ bọn lạc đà !

    Cắm đầu, Mad chạy ra chân cầu.  Pietro không ở đó.  Mad ṿng lại góc phố, rẽ vào Santa Ursula, con đường có đá lát cậy lên xếp thành đống.  Cứ thế nàng chạy, miệng gọi tên Pietro.  Trước mắt Mad, đám đông ṿng trong ṿng ngoài vây quanh một người đứng trên bục gỗ.  Hắn tầm thước, đầu đội chiếc mũ dạ h́nh quả dưa, cổ thắt nơ, mặt xồm xoàm râu đen nhanh nhánh.   Hắn nói thao thao bất tuyệt.  Mad lách vào, bỗng có người nắm cánh tay.  Quay lại, Mad nhận ra Pietro.  Kéo Mad ra, Pietro th́ thào :

    -   Coi chừng chúng nó sắp ném đá !

Khi ra đến ṿng ngoài, Pietro nói nhỏ :

    -   Karl đấy.  Không hiểu làm thế nào nó đă hiến trái tim rồi mà vẫn sống.  Lại sống như thường, chẳng phải là hôn mê bệnh hoạn như trong nhà thương...

Mad vội vă ngắt :

    -   C̣n Gesu,  về nhà trọ rồi.  Giuseppe bảo thế là phép lạ.

    -   Phép lạ.  Có nhẽ thật !

Mad lại kéo tay Pietro lách vào đám đông.  Karl hùng hồn :

    - " ... trên quả địa cầu môi trường ô nhiễm, tài nguyên cạn kiệt.  Để hai trăm con lạc đà kiểm soát quá nửa tài sản cả thế giới này sao ?  Hăy nghe tiếng khóc những đứa bé ở Sierra Leone, ở Ethiopia.  Hăy nghe tiếng súng ở Liberia, ở Rwanda, ở Birmania...  Những tiếng khóc và tiếng súng ấy là giá chín mươi lăm phần trăm nhân loại xác xơ  đang trả cho bọn lạc đà ".

    Mad nh́n vào cặp mắt Karl.  Lạ thay, đó là cặp mắt trong vắt thủy tinh.  Pietro lẩm nhẩm rồi nhặt một ḥn đá cầm tay  ra xếp vào chân bức tường nhà thờ bên cạnh lề đường.  Mad nh́n.  H́nh như có tiếng gà gáy khiến những ǵ trước đấy đều có thể đổi thay được cả.  Nàng bắt chước cúi xuống nhặt đá bước đến làm hệt như Pietro. Rồi một người. Rồi hai người. Cứ thế, họ cùng nhau đắp một bức tường đá. Và tất cả diễn ra dưới  ống kính Camera Sony và tiếng bấm xoành xoạch của máy ảnh Nikon.

    Mad tất tả về chốn trọ.  Pietro theo sau, vừa chạy vừa kêu allelouia.  Bước vào, Giuseppe ngước lên mỉm cười hiền hậu.  Mad nhớ đến bàn chân lấm leo lên thang. Nàng lấy một xô nước. Giuseppe lại nhẹ nhàng :

    -   Cứ gơ.  Cửa sẽ mở.

    Khi Mad mở cửa bước vào, Maria đang đỡ một người đầu ngả lên vai, chân duỗi dài ra.  Mad kéo áo thấm nước lau bàn chân lấm.  Ngửng lên nh́n, nàng thấy bức tượng La Pieta bằng gỗ gụ hồng. Đức Mẹ không khóc nhưng sao mắt nh́n  lại có những hàng lệ. C̣n Gesu, nét mặt Người vẫn thoáng giữ nét đau của cả nhân loại đang c̣n t́m một nền công chính.  Mad thầm kêu, đúng thế, lại phép lạ.  Ở cửa pḥng, Giuseppe vẫn b́nh thản,  chặc lưỡi:

    - ... không tin th́ là tự tước đoạt mất khả năng hy vọng của chính ḿnh.

__________________________________________________________________________

 



* Truyện này vay mượn từ Kinh Thánh đạo Kitô, một số câu chữ nghiêng  được  trích thẳng từ  Sấm Giảng theo thánh Matthieu. Xin nhắc sơ, Marie- Madeleine là gái chơi, suưt bị người ném đá cho chết nếu không có lời Chúa nói. Thánh Pietro là một trong 12 vị tông đồ, kẻ đă chối Chúa ba lần trước khi gà gáy sáng, nhưng về sau lại  là người xây dựng nền móng đầu tiên của Nhà Thờ Thiên Chúa giáo. Chúa phán, họa thay cho nhưng kẻ giầu, chúng vào thiên đàng c̣n khó hơn cả những con lạc đà chui qua lỗ kim. Theo thống kê cũa Liên Hiệp Quốc, hiện cỡ 60% tài sản của toàn bộ thế giới nằm trong tay 200 người giầu, những con lạc đà nhắc trong truyện. C̣n phép lạ, cứ cho đó  là sự phục sinh của những con người can đảm dám sống với lư tưởng công chính cho cả nhân loại khốn khổ này. Họ có thể là Karl, làBill, là Richard, là anh, là tôi hay bất cứ ai c̣n giữ được sự trong trắng của con tim và lẽ công b́nh của trí tuệ. Đó là cách nh́n của tác giả, một kẻ ngoại đạo không hề có ư rao giảng ǵ cho một tôn giáo nào, xin nói rơ để tránh mọi ngộ nhận.