Trăng thuê ảo ảnh
Nhà xoay lưng về phía cây liễu lá thuôn cong ḿnh sà xuống ven hồ lát bằng cẩm thạnh mầu nâu vàng loáng thoáng vấy đỏ như vết roi rướm máu quất trên lưng cuộn tṛn một tên nô lệ. Phía trước, con đường rải sỏi trắng sau chiếc cổng sắt han rỉ chạy ṿng đến một khoảnh đất đủ chỗ đậu hai chiếc xe hơi. Con đường lấp lánh sáng ánh lên thứ nắng vàng tơ, thứ nắng thiếu thời ôm hờ một thuở tấm bé ở đó thời gian chưa vội chạm vào ư thức. Xây theo kiểu thuộc địa, ngôi nhà hai tầng tường vôi trắng loang lổ vết xanh rêu, cầu thang lên tầng trên lộ thiên uốn loằng ngoằng như trăn rừng. Hai hàng chậu đặt trên bực thang toàn là xương rồng gai trắng gai vàng đâm ngóc lên khiến con trăn rừng vẩy nhọn dẫu bất động vẫn tạo ra cảm giác đe dọa. Mụ quản gia xương xẩu trong bộ djellaba thùng th́nh màu đen lẳng lặng xách vali lên thang, vừa bước vừa kḥ khè thở, cong lưng lách người ngoắt vào hàng hiên lát đá hoa trắng ngà có điểm những lát đỏ gụ, thứ đá hoa để lại từ thời Pháp, nhoang thoáng dấu nhờn nhẫy mồ hôi của chí ít là ba thế hệ cởi trần nằm ngủ trong những đêm nhiệt đới oi bức.
Tra ch́a vào ổ khóa, mụ quản gia vặn loạch xoạch rồi đẩy cửa bước vào. Mụ lẳng lặng đến kéo những tấm màn cửa, khoen móc bằng gỗ lọc cọc kêu, rồi nắng tràn vào như lửa dầu cháy loang lên vách lên trần. Cháy loang lên gương lên bàn lên tấm thảm trải sàn có hoa văn Ả Rập ngoằn ngoèo. Kéo chiếc vali vào, mụ không nh́n tôi, hai tay đưa hai chiếc ch́a khóa, một cho cổng vào, và hai là cho căn pḥng này. Tôi hỏi " Tên bà là ǵ ? ". Mụ quản gia không đáp, quay lưng lại, lừng lững vào pḥng tắm mở rô-bi-nê. Tiếng nước chảy. Mụ ra, vẫn im lặng, tay phẩy động tác vẫy chào. Tôi móc đưa mụ một trăm diarham. Mụ cầm, ngoắt người quay đi, miệng thều thào cám ơn Shoukrane... . À, thế ra mụ không câm. Nhưng c̣n điếc, điếc hay không chưa kiểm chứng được.
Từ cửa sổ nh́n xuống, ở góc vườn đối diện với cây liễu ven hồ trúc đào mọc thành một rặng hoa sắc hồng ngát đâm cạnh những chiếc lá nhọn hoắt xanh màu bích ngọc dưới nắng chói chan. Xa xa tháp Mosquée chọc thẳng lên trời, đỉnh thuôn tṛn như đầu qui, cái bộ phận tạo ra mọi tội lỗi thế gian, động cơ của sinh sôi nảy nở trên trái đất ngày một hẹp, và mỗi lúc một thêm bi tráng trong chuyển động giăy giụa của cả giải ngân hà trên kia mênh mông. Ở khoảnh đất cạnh rặng trúc đào, lại Venus đứng đấy, vẫn cụt tay, lưng khom khom, ngực hơi xệ xuống. Và vẫn nhất định không mặc quần mặc áo, mắt vô hồn nh́n vào cái ṿi sen phụt nước giữa hồ đă bị tắc lại không biết tự bao lâu. Nếu Venus đêm nay thoát kiếp tượng để thành người và đến pḥng gơ cửa, tôi sẽ phải làm ǵ để quên cánh tay cụt khi ái ân ? Bật cười, tôi ngả ḿnh xuống chiếc giường đệm ḷ xo.
Đệm giường nhún nhảy đẩy tôi vào một loại h́nh thể thành khuôn từ lâu ngày. Nằm thế này, thật khó chịu. Xoay ngang, chân lại tḥi ra bên ngoài đến mươi phân. Đành nằm chéo, tôi t́m phần chiếc giường cho thích hợp nhất với cơ thể ḿnh, tính nhắm mắt nhưng lại phải chồm dậy đi tắt chiếc máy lạnh đă quá cũ cứ ŕ rầm đến sốt ruột. Áp mặt xuống gối, tôi thiếp đi trong hơi nóng hầm hập không biết được bao lâu. Khi tỉnh, giụi mắt, và ngay cạnh chiếc gối, một sợi tóc vàng óng ánh trong ánh sáng mơ hồ của thoáng nắng tà huyễn hoặc. Tôi xỏ vội chiếc quần jean, choàng lên vai tấm áo khoác, tay cầm sợi tóc đi xuống. Gơ cửa, mụ quản gia tḥ đầu ra. Như vậy là mụ không điếc. Ch́a sợi tóc vào mặt mụ, tôi sẵng : " Drap giải giường có sợi tóc này. Bà thay cho tôi, tôi không ngủ trong drap bẩn... ". Mụ quản gia tḥ tay chụp vội sợi tóc, miệng nói một tràng, cả hàm răng là răng vàng chóe, ngoe nguẩy vung tay hoa chân. Mụ vào rồi đi ra với tấm drap mới, cái áo gối mới, lại nói, nói bằng thứ tiếng nửa Ả rập nửa Pháp nhưng đoán cũng hiểu phần nào. X̣e bốn ngón tay, mụ xỉa xỉa, miệng ngọng nghịu : " Vendredi, Samedi, Dimanche pas toi... Hamdouli Allah ". Phải, tôi chỉ ở từ thứ hai đến thứ năm, thứ sáu phải về Casablanca làm tổng kết mỗi tuần về việc rao giảng cho Công Đoàn. Điều này mụ chẳng cần nói lại. Nhưng đâu v́ vậy mà kẻ này phải ngủ trong tấm drap của một nàng tiên tóc vàng nào đó.
Sáng thứ hai, tôi lấy xe lửa để về ngôi nhà xoay lưng về phía cây liễu ven hồ. Lần này, tôi mang theo giá vẽ, khung vải và túi màu acrylic. Mụ quản gia lạnh lùng đầu gật chào rồi quay vào bếp. Tôi nh́n theo. Cạnh lát bánh đặt trên bàn là một chai vang đỏ đă vơi nửa, loại Sahari, thứ rượu địa phương rẻ tiền nhất. Nhưng Hồi giáo cấm uống rượu, cớ chi mụ quản gia dám phạm luật ghi rành rành trong Kinh Coran ? Tôi ngạc nhiên, rồi chép miệng. Th́ uống nửa chai đâu cứ thể là đă báng bổ Allah. Tôi vừa bắt đầu chớm chút cảm t́nh với mụ th́ mụ chẳng nói chẳng rằng ra đóng sầm cửa lại. Lên pḥng, tôi để giá vẽ vào một góc, thừa biết là tôi chẳng thiếu th́ giờ ngoài công việc đến nói đi nói lại với đám nữ công nhân viên về qui ước lao động quốc tế nước Maroc thân yêu của họ đă kư kết. Rồi để rồi nh́n họ cúi mặt rúc rích cười dưới lớp vải thưa che nửa mặt, mặc tôi vụng về ṿ đầu ṿ tóc như một kẻ không b́nh thường, thậm chí ngu độn.
Vào pḥng tắm, tôi mở nước chảy định bụng ngâm ḿnh trong bồn cho sạch mồ hôi nhớt nhát, rồi ra ngồi viết vài chữ cho An. Ngoài trời, nắng trưa hầm hập đổ lửa lên nung để đất vùng Marrakech từ từ chảy ra sền sệt quánh đọng mầu nâu đỏ của nham thạch, hắt lên trời những cơn nóng cháy da bỏng thịt. Vẳng từ Mosquée tiếng cầu Allah qua những cái loa phóng thanh rên rỉ vang xa, ê a kéo dài dằng dặc như ru ngủ. Tôi tắt nước, trần truồng leo vào bồn tắm. Ngả người nằm dài xuống tôi mới thấy ở góc bồn một búi tóc. Búi tóc màu vàng, vàng như sợi tóc tôi nhặt trên drap giường. Tôi vớt, đưa lên ngang tầm mắt, thầm chửi mụ quản gia. Pḥng hai người thay phiên ở th́ việc của mụ là lau chùi sạch sẽ, chớ sao lại để bẩn thế này, hả Allah ? Nhưng Allah đâu vời xuống những vấn đề đơn giản như rửa một bồn tắm cho sạch, Người chỉ tạo ra những mớ tóc vàng óng ánh, và chắc giờ này Người ngủ trong tiếng cầu kinh của thế gian phủ phục dưới quyền uy của Người.
Khi tôi xuống th́ mụ quản gia cũng đă ngủ, mặt áp xuống bàn cạnh chai rượu cạn, mồm há, hàm răng vàng chóe lên dưới ánh nắng lẻn vào soi, và o o ngáy. Bực ḿnh, tôi nói to " Allah, mụ đă bẩn, lại uống rượu ! ". Mụ quản gia giật ḿnh, thấy tôi lại xua tay. Tôi bước đến để lên mặt bàn búi tóc vàng ướt nhẹp, nhưng mụ đă gục đầu xuống tiếp tục ngáy trong hơi rượu nồng nặc. Mụ quả là một con quạ. Một con có răng vàng, lại thích rượu đỏ.
Lên pḥng tôi đọc lại bức thư viết dở :
" An thân yêu, những con đường ở thành phố này trồng toàn một loại cây hoa h́nh hoa phượng nhưng màu tím, tím nhạt, lá th́ không xum xuê và lại không có tiếng ve. Thời gian ở đây dài hơn ở mọi nơi, đều đều mỗi hai mươi bốn tiếng là bốn lần tiếng cầu kinh ê a phát từ loa phóng thanh, và cứ sáng tinh mơ tiếng kinh từ Mosquée ở gần nhà đánh thức. Nhà thuê trong tuần là một pḥng tầng trên của một ngôi biệt thự kiểu thuộc địa. Cuối tuần lại có một người đàn bà đến ở, biết thế là qua những sợi tóc vàng rơi rớt trong pḥng, và thỉnh thoảng đâu đấy vướng vất mùi nước hoa hăng hăng bạch đàn, có thoáng chút hương hồng và hương loài lilas... Sự việc cho Công Đoàn cứ ù ĺ. Đàn bà xứ Hồi không thể tiếp cận được những quan điểm lấy thế giới đàn ông làm chuẩn mực để so sánh. Phản ứng của họ là bụm miệng cười khi đả động đến nữ quyền, lảng đi mỗi khi ai đó đụng đến thứ từ ngữ như b́nh đẳng, đấu tranh, đ̣i hỏi... Ḿnh mất kiên nhẫn, và ở chốn trọ này, ḿnh bỗng lẻ loi như một chấm sao lạnh lẽo ... ".
Cắn bút, tôi thả chấm sao vào mơ màng. Búi tóc vàng lềnh bềnh trong bồn tắm lại đâu đó hiện ra chập chờn trôi như những cụm hoa lục b́nh dập dềnh trên sông nước. Tóc vàng, chắc cô ta là người nước ngoài. Không, cũng có thể gốc Berbère. Thật lạ lùng, giống này trông bề ngoài như dân Bắc Âu, nhưng ngôn ngữ th́ lại hoàn toàn xa lạ. A, cô em Berbère, mắt cô cũng xanh màu ve chai ? Da cô cũng trắng, trắng nơn, như sương tuyết ? Giá có cô ở bên, tôi sẽ bớt cô đơn. Một phần, là phần hồn. C̣n phần kia nữa, cái phần vuốt ve được, hôn hít được. Luồn tay vào quần lót, tôi hiểu nó đấy, chẳng kém ǵ phần hồn, cũng biết đ̣i hỏi, biết nhận, biết cho, có khác chăng là không trừu tượng, không lư lẽ, không đặt những câu hỏi và t́m những câu trả lời vô vọng. Thiếp đi, tôi mơ. Nhưng không phải An, mà là một người lưng xoay về phía tôi như căn nhà lưng xoay về phía cây liễu, tóc chấm ngang eo óng ánh màu vàng của những sợi kim tuyến mềm dịu uốn theo ṿng vai, đổ xuống ôm lấy thân thể lơa lồ trắng màu trắng hồng của tuyết dưới ánh chiều đang chuyển sắc sang đỏ thẫm. Tôi vùng dậy. Quơ quần jean, xỏ vào, tôi vội vă ra đường trốn chạy thứ cảm giác vật vờ chút tội lỗi, chút khoái lạc, chút thách thức, tất cả ch́m đắm trong một bầu không khí loăng ra và mát dần với những cơn gió thổi về từ sa mạc.
Tôi băng lộ chính t́m đường đến Médina , khu chợ Ả Rập từ thời Trung Cổ lúc nào cũng đông nghẹt người. Lúc nào cũng đầy tiếng động. Tiếng c̣i xe. Tiếng rao hàng. Tiếng chuông leng keng của bọn bán nước. Chúng đi từng bọn bốn, năm đứa, ăn mặc quần áo đủ màu sặc sỡ, một trong bọn ôm b́nh nước bằng đồng sáng choang, tay kia cầm cái ly cũng bằng đồng, vừa lắc vừa reo " Venez, venez... ". Nhưng đây đâu phải sa mạc, và thế là nước rao bán phải cạnh tranh với Coca, Seven Up, Fanta... Biết thế, chúng kéo theo vài con khỉ cổ đeo xích sắt, hoặc dăm ba con rắn quấn ngang ḿnh, quanh cổ, trên vai để hấp dẫn du khách. Đang ṭ ṃ nh́n quanh, bên tai tôi bỗng có tiếng khỉ choe chóe kêu. Ánh flash sáng loè lên làm tôi nhắm mắt, lùi lại, người xô vào một đứa bé gái đang nâng đầu con rắn hổ gí vào mặt, miệng chào Salamalaikhum . Tôi hốt hoảng định kêu th́ một tên cười hô hố, hàm răng cũng bằng vàng như răng mụ quản gia, ngọng nghịu nói " Pas méchant... " và tay vuốt đầu rắn, tiếp " Gentil, gentil... ". Tôi lắc đầu lách ḿnh bước, cả bọn lại đi theo. Một tên giúi cho tôi tấm ảnh chụp bằng máy Polaroid, ảnh tôi và con khỉ, chung quanh là bọn bán nước với b́nh bằng đồng, ly bằng đồng, miệng cười để lộ răng bằng vàng. Chúng đồng thanh " Beau, beau ! ", tay thợ chụp ảnh đệm theo " Pas cher. Cent dirhams... ". Tôi không đáp, gạt tay rồi vào tiệm ăn, lên lầu chọn một chỗ nh́n ra băi rộng nằm lối vào Medina. Bọn bán nước nh́n lên, miệng nói, tay vẫy.
Khi ăn xong đĩa couscous có thịt trừu nấu với những quả mận khô ngọt lịm phơn phớt gia vị harissa th́ trời tối sẫm, và giá tấm ảnh xuống c̣n mười, chớ không phải là cả trăm dirhams. Tôi bỏ bức ảnh vào túi, lững thững thả bộ trong gió đêm thổi cái lạnh khô của vùng giáp giới sa mạc, ḷng vẫn bâng khuâng không điểm neo chỗ tựa. Thỉnh thoảng mắt tôi vướng vất h́nh ảnh con rắn hổ, những b́nh nước bằng đồng sáng choang, rặng trúc đào hồng ngát và tượng Venus cụt một tay. Rồi búi tóc vàng, sợi như tơ một mảnh lụa. Tôi so đo chiều dài sợi tóc vướng trên drap giường, chỉ tưởng tượng ra được một người con gái mảnh khảnh. Về đến pḥng, tôi ngồi vào bàn. Bức thư cho An vẫn c̣n dở dang nhưng tôi chẳng viết tiếp. Xé một tờ giấy c̣n trắng, tôi vội vàng ngoáy " ... Nhặt được tóc vàng, bắt được một h́nh ảnh nhưng vẫn chưa h́nh dung ra người. Bạn ở đâu tới, c̣n tôi, tôi từ Montréal bên kia bờ Đại Tây Dương... " Nh́n những hàng chữ viết vội, tôi bỗng xấu hổ. Tôi đang làm ǵ đây ? Cớ chi tôi lại giây giưa với một kẻ không quen biết ? Mở chai Whisky mang theo, tôi uống một ly, rồi hai ly, cứ thế.
Tiếng cầu kinh ở Mosquée rền rĩ vang lên vào lúc gần bốn giờ sáng, lại ê a Allah wa akbar...Lla Ill....Allah Mohammeh rasurol...Allah...Khoảng bảy giờ tôi vào xí nghiệp, mười một giờ về ăn uống qua loa, rồi vẽ. Vẽ suốt trưa, đến độ ba giờ th́ tắm, rồi lại vào xí nghiệp. Bây giờ, tôi đổi chiến lược, tránh không nói đến những nguyên tắc trừu tượng và cụm từ nam - nữ b́nh quyền, đề nghị ai có điều chi cụ thể th́ mang ra bàn chung. Gộp ư kiến của cả hai phái tính, nhưng tôi để mỗi phái tính họp riêng, lư do là khi đàn ông nói ǵ th́ đàn bà không bao giờ phản đối ra mặt. C̣n vẽ, tôi phải bắt lấy mầu đất nâu đỏ, bầy lạc đà đủng đỉnh dưới những rặng dừa, bộ djellaba thùng th́nh, mảnh voan thưa mập mờ che những nụ cười, con quạ có răng vàng thích rượu đỏ. Tôi phải ghi lại màu tím nhạt của loại hoa mang h́nh thể hoa phượng, đám xương rồng chọc lên trời một đống gai trắng ngà và vàng nhạt, những con rắn hổ ṿng qua vai đứa bé ở Médina miệng rao trong tiếng leng keng, tiếng kèn xe, tiếng mời hàng và tiếng c̣i cảnh sát. Tôi phải vẽ. Nhưng vẽ phải chăng là để ghi nhớ ? Hay thực ra, tôi bỗng tự hỏi, vẽ là để quên đi sự ám ảnh của búi tóc vàng nổi lềnh bềnh trong bồn tắm ? Tôi không muốn trả lời, mở toang cửa cho ánh sáng trong suốt ùa vào rửa sạch mộng mị. Tôi tung cửa ra ngồi dưới rặng trúc đào. Tôi nằm ngửa dưới một gốc cây nh́n lên, nh́n bằng cái nh́n của một con sâu, một con bọ, một con bướm. Lá trúc đào hóa thân thành những mảnh tinh thể màu xanh bích giữa những đám mây trắng thong dong bay trong một bầu trời hoa hồng ngát. Chuyển động theo cánh hoa chập chùng như chim vỗ cánh, và gió, gió dạt dào gọi về những giấc mơ tưởng là đă ch́m hẳn vào quên lăng. Chạy vội lên pḥng, tôi ôm giá vẽ xuống. Tôi nặn màu. Dĩ nhiên trước tiên là trắng. Rồi xanh cobalt. Đỏ. Vàng.
Mụ quản gia ở đâu tḥ đầu ra. Mụ có thấy lá trúc đào nh́n ngược bằng đôi mắt của sâu của bọ của bướm, có thấy hoa hồng ngát bay như chim ? Mụ nh́n mây trắng. Liệu mụ có thấy gió ? Có thấy ngày tháng và những bước chân quay về ? Tôi chỉ thấy mụ bĩu môi, tay chỉ vào rặng trúc đào, rồi lắc lắc như bảo không, không phải thế ! Bực đến độ nổi hung, tôi quay lưng về phía mụ, nhưng hàm răng vàng chóe lại ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo chất kim vẫn trêu chọc. Tôi bước về phía Venus, tay áp vào vết thương cánh tay cụt, đưa lên nh́n nhưng chẳng có đến một giọt máu. Một cánh bướm ở đâu bay lại, chập chờn múa may, rồi đậu lên ngực Venus. Một tay tôi để lên vú, tay kia tôi nhẹ nhàng túm được một cánh bướm. Bướm vùng vẫy. Cánh nó tả tơi. Cho đến khi tôi kẹp được cánh nó giữa hai ngón tay, con bướm đạp khẽ những chiếc chân khẳng khiu van vỉ. Bụng bướm phập phồng. Cái bụng thon mềm con gái phập phồng dưới ngón tay tôi ve vuốt đọng chút phấn màu nâu than. Tôi bỏ tay, con bướm lao đao rơi xuống rồi bay lên, bay chập choạng. Có lẽ chính cái chập choạng của cánh bướm tả tơi khiến tôi chạy vội lên pḥng. Nhưng động cơ nào đẩy tôi ghim vào khung vải bức tranh vẽ dở mảnh giấy viết vội cho người phụ nữ có những sợi tóc vàng vướng vất ?
Về Casablanca, tôi ngơ ngẩn suốt một cuối tuần. Thằng bạn làm trong công đoàn CSN bảo, chắc mày mệt, ra bờ biển đi disco với tao. Tôi lắc đầu. Nó nh́n, vẻ thương hại, lại đề nghị, nếu không th́ đi xem múa bụng baladi, tao biết một địa chỉ có ghi trong " Le Routard ", quyển sách hướng dẫn du lịch năm nay. Tôi vẫn lắc đầu. Nó tần ngần, vừa đi vừa ngoái lại khuyên tôi ngủ sớm. Tôi chỉ mỉm cười. Rồi tôi hỏi khách sạn cho tôi liên lạc về Montréal bằng E-mail. Viết cho An, tôi kể chuyện bức ảnh mười diarham chụp bằng Polaroid, món couscous có thịt trừu cay vị harissa, mụ quản gia uống rượu cấm mặc tiếng cầu Allah cứ ngày bốn buổi ê a qua loa phóng thanh. Không hiểu sao tôi viết thêm " ...chưa kể là c̣n một búi tóc vàng mê hoặc cứ bập bềnh trước mắt. V́ thế, hăy qua ngay đây, bạn t́nh ơi ! ".
Quay lại Marrakech, tôi đâm bổ lên pḥng. Mở cửa, bức tranh vẽ dở của tôi đâu rồi. Tôi lại cắm đầu chạy xuống hỏi mụ quản gia. Mụ lầu bầu, thủng thỉnh leo từng bực thang bên cạnh để những chậu xương rồng, vừa leo vừa thở. Mở cửa một căn xép nằm xế pḥng tôi trọ, mụ chỉ tay. Bức tranh của tôi nằm trong góc, cạnh đủ loại đồ vật ngổn ngang, từ chiếc ghế găy chân cho đến những tấm thảm bạc màu rách tươm. Mụ lại chỉ bức tranh, rồi chỉ vào căn pḥng trước mặt, tay lắc lắc ra dấu, mồm tiếp tục lầu bầu, mũi hỉnh lên ngửi ngửi bức tranh rồi nhăn mặt, tay khoác khoác, lại chỉ chỉ căn xép. Tôi hiểu ư mụ, chắc là v́ mùi térébenthine nên mụ muốn tôi để tranh trong căn xép khi tôi đi. Gật đầu, tôi bê bức tranh về pḥng.
Mảnh giấy tôi ghim vẫn đấy. Nh́n quanh căn pḥng, tôi đi lục lọi, mở hộc kéo, lật thếp giấy viết thư. Không, không một chữ trả lời. Tôi thất vọng. Tôi đau, thậm chí tôi tủi thân như một kẻ bị hắt hủi, bị t́nh phụ.
Khi trí tuệ và tâm cảm chao nghiêng, cách tôi lấy lại cân bằng là vẽ, và vẽ ngược hẳn lại cái động tác rớt ngă, hụt hẫng, cái phần hồn bỗng dưng hun hút chiều sâu một vực thẳm đen ng̣m. Tôi lại nặn màu, lấy palette quẹt lên sắc đen, rồi đỏ, tay gỡ mảnh giấy tôi viết cho người phụ nữ tóc vàng cùng trọ một pḥng. Trời ơi, ngay lưng mảnh giấy là những ḍng chữ viết bằng mực xanh dương : " Tôi rất yêu bức tranh bạn vẽ. Cái mới trong thẩm mỹ có được là từ góc nh́n : hoa trúc đào từ dưới ngắm lên cho tôi cái cảm giác bay bổng, tự do, thoát ra mọi ràng buộc và ước lệ. Bravo. Câu bạn hỏi tôi ở đâu tới làm tôi nhớ đến thủ đô âm nhạc. Có lẽ là từ đó chăng ? Hay chỉ là v́ tôi nhớ, nhớ khôn nguôi, nhớ suốt bốn năm nay tiếng vĩ cầm trong dàn Philharmonie thành Vienne ? Mila ". Đầu tôi bỗng văng vẳng điệu hát Trở về Sorrento. Về đây khi mái tóc c̣n xanh xanh. Vâng, có thật tôi đă về chăng. Về đây với màu gió ngàn mông mênh. Tiếng vĩ vầm vút lên Về đây với những ngày tháng nhạt nḥa rồi nức nở chuyển sang âm trầm vẽ bước lăng du. Ôi ! Lăng du quay về điêu tàn.
Mila, Mila. Hai âm ghép là hai nốt nhạc dịu dàng quấn lấy nhau trong một đoản khúc có suối tóc vàng và tiếng vĩ cầm lửng lơ câu hát Về đây nghe tiếng hú hồn mê oan. Từ hoang vu nằm tít tắp chốn tiềm thức ẩn nấp vọng lời gọi Về đây lắng trầm khúc nhạc truy hoan. Tôi nhắm mắt ngả người xuống giường, tai nghe đâu đó mơ hồ Về đây nhé cắm xong chiếc thuyền hồn. Th́ thào buột miệng ngân nga điệp khúc Thôi nhé đừng hoài âm xưa, cô đơn ở đâu sụp xuống như cơn giông đánh úp. Tiếng hát nghẹn nấc bùi ngùi khóc người ngồi im bóng, lắng nghe tháng ngày qua.
Chụp vội cây bút như bám vào phao trên biển sóng. Mila, Mila, tôi viết, chỉ thêm dấu nặng vào chữ Mi th́ bạn có thể thành Mị, Mị La, và Mị La nhắc nhở Mị Châu, Mị Châu của Trọng Thủy. Tôi kể cái mối t́nh huyền thoại với tích nỏ thần thành Loa. Tôi trách Trọng Thủy đánh cắp nỏ làm bằng móng Kim Qui, để cha ḿnh đánh chiếm đất đai nhà vợ. Khi bỏ chạy, An Dương Vương để Mị Châu ngồi sau ngựa. Đă hẹn trước, Châu ngây thơ giứt lông ngỗng áo choàng để dấu cho người yêu t́m ḿnh. Thế là đến đâu cũng vẫn bị truy lùng. Đến cùng đường, An Dương Vương cầu thần Kim Qui. Thần bảo giặc ngay sau lưng mi. Vương quay nh́n con, hiểu ra, tuốt gươm chém rồi ném xuống biển trước khi tự vẫn. Mị Châu chết, nước mắt nhỏ vào biển khiến những con trai từ đó đơm ngọc, và tôi hỏi Mila, Mila có một sâu ngọc trai làm bằng nước mắt không ? Tuần sau, Mila ghim một tờ giấy trên bức tranh vẽ dở, đáp " Không, nhưng đèo làm ǵ dấu nặng vào Mi. Chuyện bạn kể về Mị làm tôi thao thức cả đêm. Phải chăng con đường rắc lông ngỗng cứ măi măi là đoạn chót của mọi con đường t́nh yêu ? Inch Allah , xin tôn vinh ư Người, sống kiếp đàn bà là cuối cùng đem ḥa nước mắt vào biển cả để hóa ngọc trai làm ra thứ trang sức mê hoặc thế hệ này sang thế hệ kia. Thôi th́ thế, v́ c̣n có những tiếng vĩ cầm cứu rỗi... ".
Cuối tuần, tôi đáp, bạn có tiếng vĩ cầm cứu rỗi, nhưng cứu rỗi thế nào ? Với tôi, đời sống là màu sắc. T́nh yêu là màu sắc. Đau thương và hạnh phúc đều là màu sắc. Nhưng tôi nào được cứu rỗi ! Tôi giơ tay vớt trời xanh, tay tôi xanh, tranh tôi xanh. Tôi vớt ḍng nước xanh, tay tôi không màu, và nước trong tranh là ánh sáng sắp đặt thế nào để lừa thị giác con người bằng ảo ảnh. Nhưng bạn ơi, vẫn thiếu. V́ làm sao một bức tranh có thể tạo ra thứ xúc giác như vuốt ve một bộ ngực căng mọng, gầy lên khứu giác như hít thở da dẻ bạn t́nh, chuyển thành âm thanh như tiếng hát Trở về Sorrento.
Mila lại viết " ...cứu rỗi đôi khi đến từ một phủ nhận quyết liệt, chẳng hạn như kiên định rằng hạnh phúc nơi trần thế là không có. C̣n cứu rỗi thế nào ?... ". Mila lại lơ lửng, bảo là tùy người, rồi xoay ngang, bắt gọn một câu " ...bạn ạ, tôi yêu nhất là nằm áp mặt hôn lên bụng người t́nh. Tôi không thích thứ bụng rắn chắc cuồn cuộn hai hàng cơ bắp trông như thân một con sâu uốn khúc đâm vào phần dưới của hạ thể. C̣n bạn ? ". Tôi không đáp câu hỏi, viết " ...nhưng này, sao bạn lại cầu Allah, phải chăng bạn là một người đàn bà Berbère tóc vàng ? ". Mila bảo " Không, nhưng sao cứ phải là Berbère mới được tin vào Allah. Ngài áp đặt niềm tin, bày ra đủ luật lệ nghiêm khắc. Nhưng chính v́ thế mà con người không ai có cảm giác lạc lơng chênh vênh, cái cảm giác ám ảnh gớm ghiếc, và cứ mỗi lần độ cô đơn lên đến mức không chịu nổi th́ tiếp đó là cơn điên tập thể, điên như bọn Nazi chẳng hạn ! Mila là Berbère hay không, quan trọng ǵ hở bạn ? Nhưng bạn đâu có đáp câu tôi hỏi, chưa bảo tôi, phần cơ thể nào là phần bạn thích nhất... C̣n tôi, áp mặt lên bụng, thè lưỡi nhấp nháp làn da mềm mại nhung lụa, rồi khóc... Đâu đó tiếng vĩ cầm vẳng lại, từ một cơi thiêng liêng, và thế là tôi lặng đi trong niềm an b́nh... Đấy bạn biết thế nào là cứu rỗi với tôi rồi, Inch Allah ! ".
Lời lẽ Mila lạ lùng, khiêu khích và mê hoặc. Nỗi ám ảnh khiến tôi mơ. Mơ trong lúc thiếp ngủ vào giữa trưa, khi trời ngộp ngạt nóng 40 độ C, và th́nh ĺnh chồm dậy lúc tiếng cầu kinh từ loa phóng thanh cất lên rên rỉ. Mơ khi giữa đêm, tiếng gió sa mạc đập nhẹ vào cửa đánh thức, nh́n ra ngoài cửa sổ là cả một bầu trời bí ẩn sao đêm lấp lánh thực hư. Mơ thấy bụng con bướm bắt trên vai Venus phập phồng, cái bụng h́nh thoi thon tṛn mươn mướt một lớp lông li ti dính chút phấn nâu than. Mơ thấy mái tóc vàng bỏ xoă trên vai, tiếng vĩ cầm, cặp môi nhung áp vào ngực và cái lưỡi nhờn nhợt xoáy t́m từng lỗ chân lông rung lên theo tiếng trống căng da dồn dập đập với nhịp tim. Tôi choàng dậy. Tôi mở mắt. Không, tôi phải đi, phải bước, phải ra ngoài để t́m lại những cái mốc cắm của thực tại.
Trời về chiều. Khu Medina đông hẳn lên v́ đă đỡ nóng. Tôi lại gặp bọn bán nước. Đă có kinh nghiệm, tôi không nh́n chúng, lấy kính râm ra đeo. Lại tiếng níu kéo Salamalaek. Tiếng chào hàng, " Souvenir, beau, beau souvenir ! ". Tôi cứ bước, lơ đi như mù như điếc. Rồi tiếng kèn lẫn tiếng hát như than văn. Tôi ngoái nh́n. Một người trung niên đầu quấn khăn đỏ cuộn lên có chỏm kiểu phù thủy, quần rộng túm vào cổ chân, áo khoác xanh viền kim tuyến vàng chóe, đang nâng kèn lên ngang miệng. Cạnh đó, một đứa bé cỡ mười hai, mười ba tuổi múa tay, miệng ngậm dầu phun vào ngọn đuốc cầm tay, lửa cháy bùng thành từng vệt vàng khè bốc lên rồi tắt ngấm. Dưới đất, sáu con rắn hổ đầu rướn lên, cổ thẳng băng như đóng ván, mắt liên láo, lưỡi cứ thè ra thụt vào đen loang loáng. Ôi chao, những cái lưỡi rắn. Tôi đứng lại, như bị thôi miên, ngẩn ngơ nh́n. Không chịu nổi cảm giác buồn buồn chạy khắp thân thể, tôi nhắm mắt. Những cái lưỡi rắn vẫn thè ra, thụt vào, nhờn nhớt mỡ liếm láp vào da vào thịt. Tôi bỏ về, đi như chạy. Đẩy cổng vila, tôi bước về phía bức tượng Venus. Suốt một ngày phơi nắng, da dẻ Venus bừng bực nóng. Trong bóng đêm, tôi nhẹ nhàng ve vuốt, cảm thấy cái hơi ấm như hơi người truyền vào tôi. Inch Allah ! Khúc tay bị cụt ram rám vẫn đây. Tôi đặt môi lên, rơ ràng thấy máu giây vào miệng vị mằn mặn. Rồi ngực, rồi đùi. Và bụng. Tôi thè lưỡi liếm vào, như lưỡi rắn. Rồi tôi gục xuống, mặt áp vào đôi mông cong lên, a cái mông đàn bà, cái phần cấu tạo dịu dàng nhất của đấng vô cùng vinh hiển.
Mụ quản gia ở đâu xồ ra, răng vàng chóe, mắt rừng rực. Mụ lại nói, và tôi, tôi chẳng hiểu ǵ, đồ chừng mụ tưởng tôi điên, tôi một con người đang ôm xoắn lấy bức tượng thạch cao. Tôi bỏ lên pḥng, và không c̣n tự chủ, tôi viết vội " Mila, tôi hiểu chiếc lưỡi mềm trên da bụng bằng nhung của đàn bà. Tôi muốn gặp bạn, liệu bạn có thể làm người mẫu cho tôi vẽ không ? ". Đầu tuần sau, Mila bảo không, không bao giờ. Tôi bàng hoàng, và suốt mấy đêm liền, tôi mơ thấy lưỡi sáu con rắn hổ rúc qua lớp áo ngủ liếm láp tôi từ đầu đến chân, mỗi một vết liếm là một lần nguyền rủa Mila, người đàn bà tóc vàng đánh thức cái thứ xúc giác đă một lần tưởng tượng đến th́ như nếm qua, và chẳng thế nào quên được đời đời kiếp kiếp. Về Casablanca, tôi lại gửi E-mail " An ơi, những chiếc lưỡi của loài rắn hổ ŕnh rập từng phần vuông trên da bụng mềm như nhung êm ái như lụa, cánh tay Venus rướm máu nơi găy cụt, cơn nóng hừng hực, những cành phượng màu tím nhạt, tên phù thủy thổi kèn và những đêm vương vất đâu đây dăm sợi tóc vàng trong tiếng cầu Allah ê a giữa thinh không khiến thời gian thành chất lỏng chảy ra hệt như nhựa cây phong đặc sệt như đường quyện vào tuyết trắng. V́ vậy, đời sống dài ra đến không c̣n chịu đựng nổi, với muôn vàn ước muốn và dục vọng thầm kín ẩn trong những tế bào chỉ chực vùng dậy, như cái vùng đầu tiên của vũ trụ này ... Ngược lại, sự chết không hiểu thế nào lại hấp dẫn như một khoái lạc. Lạy Chúa Trời, tự tử không phải là tội trọng ! ".
Khi quay lại Marrakech, tôi mua hai chục bông hồng cắm vào lọ hoa, tay để gai đâm tóe máu, tôi viết " Mila ạ, bạn không phải là một người tự do sao ? Hăy nhận những bông hồng tỏ t́nh, và để tôi gặp bạn, dẫu chỉ một lần ". Mila trả lời " ...tôi đă chọn lựa rồi. Hăy tưởng tượng tên nô lệ kia cả ngh́n năm nay đă bị đánh đập hàng ngày. Đau đớn tồn tại lâu thành thuộc tính, và để tiếp tục sống, tù hăm hóa thân thành một điều kiện sinh tồn tất yếu. Một hôm, không ai đến quất roi lên lưng tên nô lệ, rồi nó chẳng biết hôm sau ra sao. Nếu cho chọn giữa ngọn roi và bóng tối của một ngày mai bất định, bạn chọn ǵ ? Với tôi, ngọn roi biến thành phép lạ, và chính thế nó phi lư, nhưng lại là cái khả năng đạt hạnh phúc cuối cùng cho tên nô lệ. Tôi nô lệ, và thừa biết chẳng một con người nào dám thành thật cho ḿnh là tự do. Đầu tiên, tôi nô lệ v́ mẹ Thiên Nhiên cấu tạo cuộc sống với ngay sự bất toàn hảo. Điều đó, có cả một xă hội vun vào, cái xă hội không nhận ra sự bất toàn là một cách định nghĩa ngược cho sự toàn hảo của bầy đàn khiến họ yên tâm... ". Đọc những ḍng chữ của Mila, tôi liên tưởng đến đám công nhân viên mặt che voan, cười rúc rích khi tôi thao thao nói về nữ quyền, về tự do và sự b́nh quyền nam - nữ. Bực bội, tôi đáp " ... sẽ bất ngờ, rất bất ngờ, tôi đến gơ cửa pḥng bạn, bạn mở và tôi ở đấy, bạn t́nh ơi ! ". Mila không trả lời, ṿ nát những bông hồng đă bắt đầu héo. Sau đó, là im lặng. Bấy giờ, chỉ c̣n tiếng kinh cầu Allah ngày bốn buổi, kể cả buổi vào khi tảng sáng. Đêm, đêm dài với những giấc ngủ chập chờn và những cơn mộng mị có tiếng kèn gọi rắn, vệt rám cánh tay cụt thần Venus ứa máu và màu trời xanh không c̣n nắm bắt được trong ḷng tay.
Tôi van vỉ Mila, xấu hổ nh́n ḿnh trong gương, nhưng van vỉ và cứ thế, vô vọng. Những mảnh giấy viết cho Mila vẫn ghim sau những bức tranh vẽ dở để vào căn xép trước cửa pḥng, nhưng chắc không một ai đọc, trơ trẽn như xác bướm ướp khô. Tôi đi lùng những sợi tóc vàng, áp mặt vào chăn, vào gối, vào bức màn treo cửa sổ t́m chút hơi hương. Tôi vuốt ve tay cầm chiếc ghế bành, mặt bàn viết, cái núm cửa ra vào, t́m bóng dáng một bàn tay. Vô vọng. Có lẽ Mila không đến nữa để tránh một kẻ liều lĩnh đến gơ cửa pḥng. Điều này dễ, thật dễ. Chỉ cần hỏi mụ quản gia là biết ngày nào tôi đi. Phần mụ, hai tuần nay mụ hằn học, đưa tiền cho th́ mụ vẫn nhận, nhưng chẳng thèm cám ơn bằng hai câu khàn đặc Shoukrane, và nay mặc, không thay drap giường, áo gối, thậm chí không phẩy bụi, quét nhà. Ngày cuối, tôi đưa vào tay mụ bốn chai Sahari, loại mụ từng uống. Nh́n mụ lẳng lặng xách rượu vào bếp, tôi cầu, Allah vinh hiển, xin ngài phép cho mụ uống cả bốn chai tối nay.
Gọi taxi, tôi xách vali xuống, nách kẹp bức tranh vẽ dở, miệng cười với mụ quản gia, tay giúi thêm cho một trăm dirham. Mụ nhe răng hàm răng vàng chóe, tay đưa lên vén chiếc khăn đen xùm xụp trên đầu khiến mụ nh́n như một con quạ mỏ vàng, miệng khàn khàn nói Shoukrane và nhếch lên cười lạnh lẽo. Tôi ngoái nh́n chốn trọ. Cây liễu lá thuôn xanh ven hồ cẩm thạch vàng rướm máu, bức tường loang lổ rêu, nàng Venus cụt một tay, lối cầu thang lên như con trăn rừng ngoe ngẩy những chiếc gai xương rồng, rặng trúc đào nh́n ngược hóa ra những tinh thể bích ngọc chọc xuống từ một bầu trời ngun ngút xanh lơ. Chiếc taxi từ từ lăn khỏi cổng. Tôi vẫy. Mụ quản gia vừa đóng cửa, vừa nh́n theo, vẫn trơ trơ như một thây ma.
Đến nhà ga xe lửa, tôi xuống. Lát sau, tôi lại vẫy taxi, đưa địa chỉ khách sạn MohammedV tôi đă dành sẵn một pḥng từ hôm trước. Inch-Allah, tôi không có cách nào khác.
Đợi đến chín giờ tối, khi mặt trăng đă ló ra bên đỉnh Mosquée cạnh Médina, tôi đến tiếp tân nhờ gọi taxi. Đến đầu con lộ dẫn vào chốn trọ, tôi ra dấu cho xe ngừng. Lách vào ngơ sau, tôi mặc tiếng chó hàng xóm sủa, men vách vila đi về phía rặng trúc đào, từ đó nh́n lên là cửa sổ căn pḥng tôi đă ở. Nghe tiếng tim ḿnh, tôi tự hỏi, mi sợ ǵ ? Con tim kỳ quái cứ đập, và dẫu trời nóng hầm hập, mồ hôi lạnh ứa ra chảy ṛng ṛng xuống cổ. Tôi lả người ngồi bệt xuống gốc cây dừa mọc cạnh chân vách, đầu dựa vào thân cây, mắt nhắm lại. Bỗng tai tôi nghe văng vẳng tiếng vĩ cầm. Dăm tiếng đầu thưa thớt có lẽ để lên dây chỉnh âm. Rồi im bặt. Tôi hồi hộp đứng lên men về phía cửa sổ. Allah vinh hiển, thế gian này cả sáng danh Người, sau bức rèm thấp thoáng ánh đèn. Mila ơi, thế là Mila đă về. Tiếng vĩ cầm bỗng d́u dặt cất lên véo von, rồi dịu dàng, thê thiết, rủ rê. Về đây khi mái tóc c̣n xanh xanh. Lặng người, tôi đắm ch́m vào những thanh âm đến từ phép lạ, tôi, đứa con chiên trong đàn cừu lạc loài ghé chân đến vùng đất đỏ này, có bóng dừa, những cây phượng tím, có phù thủy gọi cho rắn hổ ngửng đầu thè lưỡi, có băi đất cạnh Medina là nơi lạc đà hàng đàn xếp chân qú phủ phục trong nắng chói. Phải, tôi về để Đốt ánh đèn in bóng vào rêu xanh. Về để cắn răng Xé môi cười tan vỡ hồn đêm đêm, mê mụ đưa tay vuốt mặt nh́n bóng dưới ánh trăng như In dấu ai đang t́m bước về. Xin cứ để tôi quay về với tôi, Inch Allah, dẫu sau gót lăng du là rồi điêu tàn. Tất nhiên phải thế, hỡi Allah hiển hách quyền uy, Allah sáng tạo cả oái oăm và oan nghiệp.
Đă tính trước, tôi ṿng ra mô đất từ đó có thể trèo tường vào. Tôi đu lên, tay nắm. Chao ôi, mảnh chai cắm đầu tường cứa vào tay. Tôi rụt lại, máu chan ḥa nhỏ xuống. Kệ, hề chi. Lấy mùi-xoa, tôi buộc lại, b́nh tĩnh như một tên trộm nhà nghề, mần ṃ đầu vách cho an toàn rồi mới nắm chắc co người lên. Vào sân, tôi nấp sau bức tượng Venus, mắt nh́n về phía bếp, đèn tắt tối om. Với bốn chai rượu tôi cho, mụ quản gia giờ này chắc đă say ! Nhẹ nhàng như một con mèo, tôi leo lưng con trăn rừng vẩy là gai xương rồng, lên thang và lách vào hàng hiên. Đến trước cửa pḥng, tôi giơ tay định gơ cửa, nhưng lạ chưa, cửa có một sợi xích sắt hai đầu chập vào một chiếc khóa cổ bằng đồng to hơn nắm tay. Tôi ngẩn người. Mila ở trong, như nô lệ tù hăm à ? Chưa biết xử sự thế nào, tôi bỗng nghe tiếng chân loẹt xoẹt, rồi tiếng hát khàn khàn, âm sắc toàn là kr, sra... láy đi láy lại ở cuối câu. Tôi vội mở cửa căn xép, lẻn vào, tim lại đập, đập mạnh đến độ th́nh ĺnh tôi hiểu thế nào là tim đập như trống ngũ liên. Trong tiếng trống, tôi hé mắt nh́n ra.
Từ đầu cầu thang, một người tay cầm chiếc đèn dầu như đèn A-la-đanh, quần phùng ph́nh túm lại ở cổ chân, lưng quấn dây đỏ, áo khoác ngoài màu vàng đính kim tuyến, đầu đội khăn buộc chăo có đính một mảnh trang sức lấp lánh như những Sultan trong phim ảnh. Vẫn tiếp tục ê a hát, hắn lừ lừ đi lại, tay kia cầm roi da thỉnh thoảng lại quất lên sàn đá hoa, tiếng chan chát chói vào tai. Tôi căng mắt khi hắn đến gần, và không, tôi không thể nhầm, khi hắn mở miệng hát th́ đúng là bộ răng vàng chóe của mụ quản gia chói lên dưới ánh đèn. Trời ơi, mụ thẳng lưng, mắt tô đen, sườn giắt một con dao quắm và một chai rượu, loại Sahari tôi mua tặng mụ. Đặt roi xuống đất, mụ móc lấy ch́a, mở khóa, tiếng lách cách. Hai cánh cửa bật tung ra, mụ cúi lấy cây roi rồi quất mạnh. Tôi nhướng mắt nh́n vào trong pḥng, nắm tay chặt đến độ vết thương đau nhói lên như kiến lửa đốt. Tôi chỉ thấy một mái tóc vàng óng ả rủ xuống vai rồi rơi ngang lưng một người quay mặt vào tường, bên cạnh là cây vĩ cầm nằm chơ vơ.
Cửa pḥng đóng sầm lại. Rồi tiếng xích kéo loảng xoảng, tiếng khóa lách cách. Lần này, ổ khóa bằng đồng nằm trong pḥng. Ngồi xệp xuống trong căn xép, đầu óc trống rỗng, thực tại biến đâu mất hút trong đáy sâu đen ng̣m tôi lần đầu bắt gặp. Tiếng roi trong pḥng chan chát, rồi tiếng cười, tiếng van vỉ, tiếng rên la và thỉnh thoảng lại có tiếng hát ê a, ê a như tiếng kinh cầu Allah... wa... akbar... La Illah... ill. Allah mang lời Thượng Đế truyền giảng để khai sáng, Thượng Đế đa đoan nặn ra loài người ngay cả với sự bất toàn bất hảo không thể bảo hiểm được như tai nạn xe, nhà cháy, mưa băo, lũ lội...
Tôi mất hết ư niệm về thời gian nhưng dần dần phục hồi được một số trí năng, biết đau khi nghe tiếng roi quật xuống, và hân hoan khi nghe tiếng Mila rú ôi, ôi thôi, đừng ! Bỗng ống quần Jean tôi ướt đẫm. Thôi chết. Đến là đoảng. Từ năm tôi mười ba, mẹ tôi đă dặn là con gái phải biết đếm ngày, lớn lên quen đi, dùng phương pháp Ogino-Knauss để ngừa thai. Mẹ dặn, nhưng xưa tôi cười, thế mà mẹ cũng đẻ đến sáu lần. Tôi chập choạng đứng dậy, mở cửa căn xép, lết về phía cầu thang, mặc cho những giọt máu bầm rơi trên mặt đá hoa lát hàng hiên. Tai tôi, vẫn tiếng roi quất trên thân thể một người đàn bà nô lệ, đúng như ư Allah, Inch Allah, Thượng Đế vinh hiển. Tôi bỗng ợ lên, cơn buồn mửa xộc tới khiến tôi gập đôi người lại.
Chạy vội xuống thang, tôi chúi ḿnh ngă, chân đập vào một chậu xương rồng kê mấp mé. H́nh như có tiếng sành toang vỡ. Nhưng mặc, tôi loạng choạng lần tới ven hồ, cắm đầu, tay vớt nước úp vào mặt, bụng quằn quặn đau rứt từng khúc. Đến khi tôi ngước nh́n th́ dưới ánh trăng lu chốn trọ, vị Sultan đang hả hàm răng vàng chóe, tay giơ chiếc dao quắm sáng loáng quơ lên. Về đây, tôi về nghe tiếng hú hồn mê oan, khám phá ra ḿnh lưỡng phái tính dục qua một sợi tóc vàng. Về đây, bước về lắng trầm khúc nhạc truy hoan, Inch Allah, có lẽ đâu lại kết thúc như khúc chót một cuộc bạo dâm có lưỡi dao cắm vào lút ngực. Tôi thầm th́, An yêu dấu, nếu anh ở đây th́ đỡ cho em biết mấy. Và tôi nhắm mắt. Nhưng vẫn thấy ánh trăng hôn mê, như mơ.
Hỡi Allah cả danh Thượng Đế toàn năng, xin Người hăy khiến trăng kia là trăng thuê từ ảo ảnh.