YasminaRev

 

Yasmina

Tặng TV, để nhớ những ngày đáng nhớ...

       

“ Yasmina, em nhớ chứ ? Gió biển thốc vào tôi, cái ghềnh đá chân núi cắm xuống nước, làm vỡ không biết bao nhiêu bọt bèo, lềnh bềnh rồi tan tác...’’.

        Này già dịch, hắn lẩm bẩm, vỡ th́ ắt là tan tác, rồi bật cười “ Pauvre vieux con ! Tuổi này mà c̣n nhoài người ra viết thư t́nh à ? ”. Hắn thẳng tay gạch “rồi tan tác’’, ngẫm nghĩ, xóa thêm chữ “ làm’’, buột miệng “...đánh, đánh vỡ hay hơn làm vỡ ! ’’. Quay nghiêng người nh́n vào tấm gương để góc pḥng, hắn ngắm ngía chớm tóc ngả bạc trên thái dương, tay vuốt, chép miệng rồi ra ngả ḿnh xuống giường. Lôi dưới gối một chiếc khăn mù xoa mầu tím nhạt, hắn áp mặt vào, phổng mũi lên hít hà, mắt nhắm lại...

        Yasmina bỗng đâu xồ ra trong nhịp trống tiếng kèn. Mảnh vải thưa mầu lục có viền chỉ vàng buộc phần trên cơ thể nàng rung bần bật như sắp rách toạc ra. Phần dưới, chiếc váy sắc đỏ thẫm đính những mảnh kim mạ bạc ngoáy lên bay lượn, nhịp nhàng uốn éo trên đôi chân chắc nịch. Sà thấp xuống đất, nàng giơ hai tay múa theo đường một ṿng cung. Cứ mỗi lần nàng ngửa mặt hất lượn tóc đen nháy về phía sau rồi quay ngoắt người lại,  nàng lại cười, bóp hai mảnh đồng kẹp ở đầu ngón cái và ngón trỏ, nhịp lên một tiếng chiêng cho dàn nhạc phía sau.  Năm bẩy nhạc công, quần áo sặc sỡ,  đầu lắc lư, mắt nhắm hờ, tay trống, miệng kèn, tấu lên những thanh âm vừa  lê thê vừa giục gọi.  Lê thê tiếng kinh cầu Allah wa akbar, La Illah ill Allah,  ê a vẳng lại từ đỉnh cao những ṭa mosquées đâm ngỏng lên trời h́nh dạng phần dục thể của giống đực mang tiếng xấu là tŕ kéo khả năng hướng thượng siêu nhiên. Giục gọi như bộ ngực Yasmina, tṛn lẳn, kiêu căng, rung bật lên mặc dầu tất cả phần c̣n lại của cái thân thể giống cái nhày nhụa mồ hôi kia vẫn ở thế hoàn toàn bất động. Nhạc công đánh trống bỗng tăng tốc, nhịp dùi nhanh hơn tiếng vỗ tay. Yasmina đảo mắt, cặp mắt viền nhung thăm thẳm mầu ve chai, liếc qua liếc lại, sáng rợn ánh một lưỡi dao mài sắc. Yasmina bất chợt ngưng người lại, ưỡn bụng ra, nhịp nhàng quay tṛn bụng theo h́nh số 8, lấy trung tâm điểm là cái rốn, vết gấp lớp da xoáy sâu, mịn màng, khiêu khích. Khán giả la lên, cùng nhau vỗ tay, nhịp bắt đầu thưa, rồi nhanh dần. Yasmina cười, nheo mắt, chỉ để những thớ thịt ngực rung lên bật xuống, nhịp vào tiếng vỗ tay và tiếng trống.

        Hắn nh́n nàng, đầu mê muội như bị thôi miên, người rừng rực như chực bắt lửa. Bỗng hắn oặn người, phần dưới cơ thể không c̣n kiểm tra được, bắt đầu ướt dầm. Co chân bắt chéo lại, hắn vật người ngả vào chiếc nệm đặt lưng ghế bành. “ Đồ già dịch ! ’’, hắn mắng thầm.

       

        Khi tiếng vỗ tay đă thưa, Yasmina đi từng bàn, miệng cười chào và cám ơn khách. Hắn móc ví. Yasmina nói, hắn không nghe rơ, ghé tai vào, mùi phấn son ùa lên mũi. Hiểu ra, hắn bảo “ Không, tôi không là người Nhật ‘’, tay dúi cho nàng hai trăm dirham. “ A ! ông nói tiếng Pháp, ông thích baladi chứ ? ”. Hắn gật đầu, rồi mời nàng uống nước. Nàng tiếp tục sang bàn bên cạnh, chỉ nói “... chút nữa ‘’. Một lát sau, nàng quay lại. Nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng mỉm cười, rút chiếc khăn mù xoa màu tím nhạt ra chấm mồ hôi, trên mặt, trên ngực. Hắn hít nhè nhẹ mùi thơm son phấn, hỏi : “ Làm sao ngực cô rung được như vậy trong khi toàn thân lại có thể bất động ?”. Yasmina cười : “...tập, cứ tập th́ bắp thịt nào cũng co thắt được như ư muốn ”. Hắn chợt nghĩ đến những cơ tṛn, cơ ṿng, uốn lượn, bóp nhả, rồi lại khẽ oặn người, không kiềm chế. Nàng nh́n hắn, mắt mầu ve chai ánh lên thứ sắc xanh của mắt rắn lục. Một tay giằng chiếc khăn tím nhạt trong tay Yasmina, tay kia hắn ch́a cho nàng tờ năm trăm dirham. Nàng kêu : “ Không, không được ! Cái khăn này mẹ tôi cho tôi . Trả đây...”. Hắn lắc đầu, đưa thêm năm trăm dirham, cầm chiếc khăn tím nhạt đi vào toilet. Đóng cửa, hắn áp mặt hít hà chiếc khăn, tay cởi khuy quần. Rồi hắn chậm răi lau phần cơ thể ướt dầm, mắt ngắm nghiền, miệng lẩm bẩm “ Vieux con, đồ già dịch !”.

*

        Sau buổi tối hôm đó, hết công hết việc, hắn lại chiều chiều ra biển, vào ăn tối trong những tiệm ăn ven bờ dọc theo đại lộ Corniche, chờ  khuya  khuya mới đến Club le Tube. Hắn nếm đủ loại thức ăn địa phương, bụng bảo dạ, cái nét văn hóa gần gụi thiết thân nhất luôn nằm trên thực đơn của mỗi giống dân. Cay, mặn, ngọt, bùi đều dính dấp đến địa lư, đến lịch sử, thậm chí đôi khi quyết định ngay cả cái tâm thức một dân tộc. Hôm đầu, hắn gọi couscous, một loại ngũ cốc gần như tấm, ăn với gà hầm nước sốt có cà rốt, cà chua, mùi hăng nửa như cà ri, nửa như tương ớt. Cũng được. Hôm sau, hắn thử Tagines, thịt trừu nêm với những trái mận khô ngọt lịm, mềm đến như tan đi trong miệng. Khá đấy. Rồi  hắn ăn mechoui, thịt cừu non c̣n để da, tẩm mật nướng ḍn, vị thanh hơn thịt quay ba Tàu, xứng đáng với danh vị cái Đế quốc Hồi giáo đă áp đảo thiên hạ năm, sáu thế kỷ. Nhưng cái món bồ câu với hột điều này, nó đắt mà vẫn thiếu một cái ǵ ấy, hẳn là uy lực thế quyền đă có chiều lụi đi hay sao mà ăn vào cứ óc ách làm sao. Thôi th́ đèo vào harissa, thứ ớt nghiền cay thắt họng, ăn vào là nhớ đến cơm Đại Hàn, cơm Thái Lan. Nuốt vào, kêu  một chai nước, uống cho dịu cái lưỡi rát bỏng, rồi nh́n đồng hồ. A, đă mười giờ đêm, Yasmina sắp đến.  Hắn ưỡn vai, thả bộ, ṃ về phía Club le Tube. “Salamalaek ”, tên giữ cửa cười với khách quen.  Hắn chọn đúng chiếc bàn quen thuộc, gọi rượu, nhấm nháp mấy quả ô-li. Và đợi. Yasmina lúc nào đến cũng ghé xuống ngồi cạnh hắn chào hỏi rồi mới ra pḥng thay đồ phía sau.

        Yasmina, Yasmina. Màn nhẩy baladi chỉ mào đầu vào nửa đêm. Tiếng trống kèn . Tiếng chuyện tṛ. Khói thuốc. Những cặp mắt trong bóng tối, khiêu khích, vẫy gọi. Hắn ngả người, ngó quanh. Yasmina rồi cũng xuất hiện. Chiếc nịt vú và mảnh váy buộc bụng chật căng, nàng bước, mỗi bước là một khúc nhạc leng keng những mảnh kim mạ vàng mạ bạc va vào nhau. Yasmina cúi đầu chào, mỉm cười, rồi cong người lên lắc qua lắc lại. Tiếng trống nổi lên. Nàng quay một ṿng. Tiếng kèn nổi lên. Anh chàng ca sĩ  hát đệm cúi rạp xuống nói điều ǵ đó, rồi cất giọng hát, điệu hát lê thê, âm sắc than van kể lể, rất nhiều âm a, âm ê, âm h và  kh. Yasmina uốn éo. Lại chuyển động tṛn của bụng quanh trung tâm là rốn, và thế là giục gọi, thế là mê đắm  quay cuồng vào cái đêm của ngàn lẻ một đêm. Bụng Yasmina thót lại, cơ bắp nổi cuồn cuộn, nhịp nhàng co thắt theo nhịp kèn. Và cặp mắt ve chai vẫn đảo qua liếc lại cái ánh xanh mắt rắn lục. Khác trước, bây giờ nàng chấm mồ hôi trên trán, trên ngực bằng một chiếc khăn mầu hồng.

        Hắn gọi nước cho nàng, rồi lấy giọng thân thiện “ Tôi mời em đi ăn cơm tối ngày mai nhé ?”. Nàng lắc đầu. “ Thế th́ ngày kia vậy !”. Nàng lại lắc đầu. Hôm sau, hắn lại đến. Hắn lại lập lại lời mời. Nàng nhỏ nhẹ “ Ở đây đối với tôi là công việc, anh là khách và việc của tôi là tiếp khách. Đi ra ngoài  là chuyện khác. Đàn bà xứ Hồi chúng tôi không nhận lời mời đi ăn thế đâu”. Hắn cười, giọng có chút tức tối “ Thế th́ Yasmina mời tôi đi vậy !”. Nàng phá lên cười. Hắn mỉa mai “ Đàn bà xứ Hồi có quyền mời người khác đi ăn chứ ? ”. Nàng gật đầu, tinh nghịch nh́n. Hắn c̣n đang ngạc nhiên th́ nàng nói “ Nhưng không đi ăn ở khu quanh đây đâu. Em mời, ta đi ăn chỗ khác !”.

        Chiều hôm sau, hắn đến chỗ nàng hẹn, nhưng không hy vọng ǵ, trong bụng đă sẵn sàng chấp nhận để cho nàng đùa rỡn với ḿnh như với một đứa trẻ con. Ḱa, Yasmina đă ở đó tự bao giờ, quần ḅ Levis, áo thun Nina Ricci, tóc chải ngược ra đằng sau. Nàng không c̣n là một người đàn bà xứ Hồi. Mời hắn lên xe, nàng nhấn ga chạy dọc bờ biển. Nh́n nàng, hắn cười tỏ vẻ cám ơn, khẽ nói “ Shoukrane ”. Yasmina lắc đầu, không phải khan mà là krhan, âm này khàn khàn, và phải nhấn âm  r kh  cho rơ ràng. Hắn lập lại. Nàng lại ngặt nghẽo, lắc đầu. Hắn cũng cười, vặn cửa kính xe xuống, ngửa mặt hứng những cơn gió biển có vị muối và hơi tanh tanh mùi rong rêu.

        Bước vào một quán ăn Âu, Yasmina chỉ về phía một chiếc bàn trong góc pḥng ăn, tươi cười “ Chỗ đó anh có thể nh́n thấy sóng biển...”. Và cũng ở đấy, hắn đă thốt lên Gió biển thốc vào tôi, cái ghềnh đá chân núi cắm xuống nước, đánh vỡ không biết bao nhiêu bọt bèo...’’. khi bỗng dưng hắn tóm lược lại cái mảnh đời hắn năm ch́m bẩy nổi, tủi thân nhận ra sự cô đơn không ai cứu văn được của ḿnh.  Đến mười một giờ khuya, Yasmina lái xe về Club le Tube, bảo “...thôi anh về đi. Để em đi làm. Anh có vẻ mệt và buồn”. Hắn hốt hoảng “...về th́ biết làm ǵ bây giờ ?”. Nàng cương quyết “ Về đi, trưa mai ta gặp nhau ở quán Café de la Ligue Arabe, góc đường Moulay Youssef và Brahim Roudani”.  Nói xong, nàng nh́n quanh rồi bất chợt hôn vội lên má hắn, tay đẩy hắn ra khỏi xe.

*

Đêm hôm ấy, hắn khó ngủ, đầu đầy ắp Yasmina. Nhưng không phải là Yasmina với bộ ngực tṛn lẳn rung bật lên và những cơ bụng uốn lượn khiến đám mảnh kim mạ bạc mạ vàng leng keng chạm vào nhau. Bây giờ, là một Yasmina khác, ngồi yên nghe hắn lảm nhảm chuyện đời ḿnh, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười, rồi lẳng lặng rót rượu cho hắn. Hắn lại bật miệng “ Già dịch vô duyên, chẳng hỏi về người ta lấy một tiếng !” . Rút trong túi chiếc khăn tím nhạt, hắn ngắm nghía, đưa lên mũi hít hà, rồi nhắm mắt lại. Bỗng đâu lời kinh lại vẳng lại, kéo dài ra trong cái tịch mịch thanh vắng,  Allahl wa akbar...La Illah ill Allah...Mohamed...rassuol ....Allah.  Lời kinh ép vào màng nhĩ tất cả cái uy lực một Thượng Đế, duy nhất, với Mohamed là nhà tiên tri của ngài, trên  phận người mỏng mảnh. Hắn nhủ thầm, thế là đă gần bốn giờ sáng. Vùi đầu vào chăn, hắn lại nhủ thầm, thế là đă ba phần tư một đời. Nhanh thật. Hắn kêu khẽ, Yasmina, Yasmina ơi...Cái phần tư c̣n lại sẽ nhanh ít ra là gấp ba đấy ! Hắn nhổm đậy bật đèn. Nh́n vào gương, hắn vuốt lấy vuốt để cḥm tóc ngả bạc trên thái dương.

        Sáng ra, hắn đi thẳng đến một tiệm hớt tóc. Lấy giọng tự nhiên, hắn bảo “ nhuộm, nhuộm cho tôi ”. Cô bé cắt tóc mau mắn “ Dạ. Ông chọn mầu đen có pha chút hung hung đỏ trông mới tự nhiên”. Hắn lửng lơ “ Cũng được !” như chẳng thèm để ư. Cô bé  xoa thuốc, móng tay nhọn cào đến tận chân tóc, mùi thơm của thuốc nhuộm thoảng qua. Hắn hỏi, h́nh như là mùi Yasmina, hoa nhài. Cô bé lắc đầu. Hắn lại hỏi, xứ cô ở đây, khi người ta nhắc đến mùi hoa nhài, người ta hay nói thế nào ? Cô ta đáp Yasmina, rihatouki tamlas el dounia wa laken inti khafifatou kal rih.  Nghĩa là làm sao ? Nghĩa là chỉ thoảng qua nhưng hoa ướp hương cho cả vũ trụ này. Hắn lẩm bẩm nhắc lại cho đến thuộc ḷng.

        Đến trưa, hắn đi lại chỗ hẹn, chọn một chiếc bàn dưới tàn cây, rồi kêu một b́nh trà lá bạc hà, ḷng lâng lâng như màu vàng tươi của nắng tháng tư nhuộm đầu cây ngọn cỏ.  Chung quanh, những chiếc bàn đặt rải rác cạnh những gốc cây chà là, đám sinh viên đang g̣ người học thi cho kỳ tháng năm tới này. Họ chăm chú trên những trang sách, thỉnh thoảng lại bàn tán x́ xào, đôi khi rúc rích cười với nhau. Hắn cũng cười, tay vuốt mái tóc mới nhuộm, châm thuốc hút.

         Thời gian chờ đợi từ từ  biến thành chất lỏng đặc sệt.  Yasmina, Yasmina đâu ? Mặt trời đứng bóng như bị trói chặt đến không nhúc nhích trên cao, bắt đầu ập xuống thứ ánh sáng lúc một chói chan đến hoa mắt. Hắn ngó ngược ngó xuôi. Phía trước mạêt quán Café là cái trường tiểu học nằm cạnh công viên. Đến giờ tan học, trẻ con ùa ra, nói cười inh ỏi. Chúng tíu tít ùa về phía đám phụ huynh đến đón con. Các bà mẹ che mặt, chỉ hai con mắt lộ ra, dấu thân thể trong bộ áo Dlellaba trông chẳng khác ǵ áo thụng nhà ḍng bên Công giáo. Tay dắt con, tay sách giỏ đi chợ, họ qua đường như chẳng để ư ǵ đến đám xe cộ cứ lao vùn vụt, bất kể đến ai. Café mở nhạc. Lại thứ nhạc ê a, khó phân ra nốt ra gam, cứ dài lê thê năo ruột. Và những câu hát, nhiều âm r , h kh , nghe như ru ngủ.

        Nhưng Yasmina, Yasmina đâu ? Hắn bắt đầu sốt ruột. Rồi thất vọng. Hắn tự rủa ḿnh “ Già dịch đáng đời. Tuổi này mà c̣n trơ ra, độ dày da mặt tăng lên như váng mỡ bát nước phở để trong tủ lạnh... Pauvre vieux con !” . Một bà già ở đâu lết đến chân hắn, ch́a bàn tay ngón đen dủi khẳng khiu, miệng rên La Illal ill Allah. Bực bội, hắn nh́n ra lộ. Bà già ăn xin ĺ lợm lấy tay khều khều. Hắn đứng bật dậy, vẫy bồi bàn tính tiền, tay lấy kính dâm ra đeo lên mắt.

        Vào đúng lúc đó,Yasmina hiện ra. Lần này, lại là một Yasmina khác. Nàng quấn một chiếc khăn mầu xám trên đầu, thân choàng áo Djellaba cũng mầu xám từ đầu tới chân, tay ôm một chồng sách. Miệng cười, nàng nói “...xin lỗâi. Mẹ em đau nên em đến chậm. Chắc anh chờ lâu rồi ‘’. Hắn dằn ḷng, nhưng vẫn cục súc “ ...chỉ hơn một giờ, và tôi chưa chờ ai lâu đến thế. Ai lại dại dột đi chờ một người đàn bà xứ Hồi giáo nhỉ ? Inch ! Allah, đúng như ư trời muốn mà, phải không ?”. Yasmina nhẹ nhàng ngồi xuống. Mắt nàng vẫn mầu ve chai, nhưng không kẻ viền đen, nên mất đi cái ánh xanh của mắt rắn lục và trở nên trong suốt, trong như nước biển buổi sáng sớm. Nàng cắn môi, giọng ngậm ngùi “ Mẹ em sáng nay bỗng ngă vật xuống đất hôn mê, em phải chở mẹ em vào nhà thương ‘’. Nàng tỉ mỉ kể lại cho hắn nghe cái buổi sáng chật vật hôm đó, nước mắt chạy quanh, đầu cúi xuống, hai tay xoắn vào nhau. Hắn nghe, im lặng, đoán ra độ rung của cơ bắp bụng và ngực, nay được dấu kín dưới lớp áo Djellaba cổ truyền. Chiếc áo ấy trắng trợn áp đặt lên thân thể căng bức của người đàn bà sự khắc khổ bề ngoài nhằm che mắt bọn đàn ông dẫu tin vào Allah vinh hiển nhưng vẫn c̣n đầy dục vọng.

Có Yasmina, buổi trưa hóa dần ra chất lỏng, không c̣n đặc sệt như ban nẫy, nay trôi nhanh như những ngụm trà lá bạc hà qua cổ họng.  Lẳng lặng nh́n xuống, nét mặt phảng phất vẻ chịu đựng, Yasmina nâng chiếc ấm bằng thau vàng chóe lên cao ngang mặt rồi rót xuống, trà trong cốc sủi bọt trắng lên.  Hắn mủi ḷng. Hắn quay về phía nàng, nh́n chồng sách,  ánh mắt ḍ hỏi. Tay với lấy một cuốn sách, Yasmina nói ngượng nghịu “ Em sắp thi cuối năm, nay đang làm một tiểu luận tốt nghiệp môn văn chương tiếng Anh ...”. Hắn ngước lên, vẻ ngạc nhiên.  Yasmina bẽn lẽn “ Anh muốn biết chứ, đề tài em chọn là mối tương quan giữa kỹ thuật bí nhiệm của Edgar Poe và ḍng huyền thực trong tác phẩm của Luis Borges ”. Hắn giật ḿnh. Xuất thân chuyên môn tính toán độ dai của hợp kim làm cầu trong xây dựng, hắn xấu hổ chẳng hề biết Poe và Borges là ai. Hắn đành cười lảng, rồi nhẹ nhàng để tay lên vai Yasmina. Nàng hốt hoảng đẩy vội tay hắn ra, nh́n quanh và nói nhanh “ Đừng làm thế nơi công chúng. Em là một thiếu nữ xứ Hồi giáo chưa có chồng”.

*

       

        “ Thằng già dịch”, hắn lẩm bẩm rồi cười một ḿnh, tiếp tục nắn nót “...khi từ quán Café de la Ligue Arabe em không cho tôi đưa em về, tôi đứng nh́n theo bóng dáng em lúc chiều rơi, lập lại câu em dậy tôi, fai  aynek ba shouf dounia. Đúng thế, nay tôi nh́n cả vũ trụ này qua cặp mắt em, người thiếu nữ chưa chồng xứ Hồi giáo có cặp mắt mầu ve chai trong xanh như nước biển buổi sớm mai, một buổi sớm chưa hề có bất cứ  sự vẩn đục nào như từ giây phút thứ nhất trong giải ngân hà này. Tôi nh́n theo, và em chớ giận, tôi đoán ra từng nhịp co thắt của các cơ bắp, kể cả cơ ṿng, đang nhịp nhàng gầy nên sự sống, cho hôm nay và những ngày mai ...”. Hắn thở ra, khoái trá đọc lại. Nhăn mặt, hắn gạch bốn chữ kể cả cơ ṿng, lầu bầu một ḿnh “ Già dịch, đến là sỗ sàng !”. Hắn lại nhoài người ra, nắn nót “ ...Yasmina, tên em là hoa Nhài, một loài hoa trắng tinh thánh thiện. Vào dịp lễ trong Phật giáo, người ta thường kết những ṿng hoa nhài, choàng lên cổ nhau, để hồn thanh thản chắp cánh bay lên, bay lên thật cao. Yasmina của gió mặn và nắng biển. Em là ǵ ? Em đă trở một hiện thực khiến tôi không c̣n cái ám ảnh xưa, nỗi ám ảnh niềm hạnh phúc không có trên cơi nhân gian này, tôi, cái ghềnh đá chân núi cắm xuống nước để sóng gió dập vùi bao nhiêu là bèo bọt...”. Hắn lại ngừng viết, tay vê râu cằm, mắt ngó nghiêng vào trong gương. Mái tóc xưa nhuộm mầu đen hung nay ngả trở lại  mầu muối tiêu loáng thoáng những sợi bạc trông như làm bằng bạch kim. Hắn vuốt tóc, ngần ngừ nh́n chồng sách. Với tay lấy quyển “ Les nouvelles extraordinaires’’ của Poe do chính Beaudelaire đă dịch sang tiếng Pháp, hắn lật qua lật lại rồi bỏ xuống.

        “... về tương quan giữa Poe và Borges, tôi quả thật có đọc nhưng chưa nắm bắt được bất cứ một điều ǵ. Lâu nay, tôi nào có chú ǵ đến văn chương, cứ tưởng nó phù phiếm như đồ trang sức, có th́ đeo,không th́ thôi. Nhưng tôi lầm. Fai  aynek ba shouf dounia. Em đă dậy tôi ra cách nh́n vũ trụ. Có cố cũng không thể tưởng tượng ra một thế giới từ Đông sang Tây   mà không hề có đồ trang sức bao nhiêu vạn đại này. Kể từ những bộ lạc sơ cổ cho đến những nền văn minh rực rỡ Trung, Ấn, Ai Cập và nền văn minh Hồi giáo, trang sức là biểu hiện của trí tuệ để phục vụ cái Đẹp. Đấy, em thấy có tội nghiệp cho tôi không, tôi lại nghĩ nó là phù phiếm..., tôi, le pauvre vieux! ”.

         Ngẫm nghĩ thế nào, hắn xóa ba chữ cuối, nhưng giữ nguyên dấu than. Bỗng hắn ngồi thẳng dậy, nét khẩn trương, rồi cắm cúi viết. Bức thư  cứ thế dài ra, dài như muốn vươn qua Đại Tây Dương để đáp xuống cái bờ biển ấy nằm dọc thành phố Casablanca. Thành phố đó trắng như sữa dê đang nằm ngủ trưa, trở ḿnh thức giấc khi tiếng cầu kinh Allah wa akbar...La Illah ill Allah...từ những Mosquées ṿi ṿi vọng lại vào lúc ba giờ trưa, vừa lê thê, vừa giục gọi.

*

        Hắn hấp tấp mở chiếc phong b́ trên có dán cái tem h́nh ông hoàng Hassan II, miệng tủm tỉm cười. Có thế mới phải chứ, hắn thầm th́ một ḿnh ! Cẩn thận, hắn lấy kéo cắt dọc, tay lôi ra một bức thư. Hắn chúi mũi vào, nhẩn nha nhâm nhi từng chữ. Đoạn đầu, chỉ những câu thăm hỏi, tuồng chữ tṛn trĩnh, hơi nghiêng về phía trái, viết bằng thứ bút mực. Đoạn sau nhắc lại dăm kỷ niệm. Hắn dán mắt đọc tiếp :

 

        “.....Buổi sáng hẹn với anh ở Café de la Ligue Arabe, nào đâu có chuyện mẹ em hôn mê phải vào nhà thương. Em mồ côi mẹ từ nhỏ, sống với bà d́, và d́ em nuôi em như người ăn người ở trong nhà. Sở dĩ em cố t́nh bắt anh chờ hôm ấy là v́ em muốn đo lường xem anh ao ước sở hữu em đến độ nào. Và nói thật, khi anh dám bỏ hai tờ năm trăm dirham ra để đổi lấy một chiếc khăn tím nhạt, em lúc đầu nghĩ là anh khùng, sau em lại tính rằng thân xác Yasmina để cho anh có thể đấu giá lên tới mười ngh́n, thậm chí nếu khéo th́ hai mươi ngh́n dirham. V́ thế, một công đôi ba việc. Em đă định tiếp tục nói dối anh rằng mẹ em ung thư sắp chết, tiền lại không có nên bó tay, mấy ngày nữa phải rời bệnh viện. Rồi em sẽ khóc, nhưng chỉ khóc rấm rứt cho anh an ủi vỗ về em. Cứ thế, em ngả giá một cách tế nhị, khiến anh mua thân xác em như một nghĩa cử. Dĩ nhiên, một người đi du lịch như anh, anh sẽ rồi tiếc của. C̣n em, có xá ǵ, em sẽ quên anh ngay, quên như quên một người qua đường...Thế là xong một cuộc đổi trao trong đó em xử dụng đến độ tinh tế nhất tất cả nghệ thuật t́nh yêu mà ảo tưởng là động cơ giúp ta thăng hoa.

 Nhưng đă là nghệ thuật th́ chỉ có nghệ thuật, làm ǵ có được t́nh yêu, phải không anh ! T́nh yêu chỉ có trong đời thường. Và trong đời thường, rất hiếm khi ta thấy được sự kết hợp với nghệ thuật....

 

        ...C̣n cái tương quan giữa Poe và Borges, nó chẳng quan hệ ǵ. Ở xứ em, học miễn phí nên cứ ghi tên, đến kỳ thi th́ chạy chọt hoặc nhờ người thi hộ. Anh có biết v́ sao em học tiếng Anh không ? Ví em tính sau đó sẽ mồi chài một thằng Mỹ nào đó làm trong Ngoại Giao đoàn. Một thằng Đại Sứ góa vợ chẳng hạn. Nó phải cưới hỏi em đàng hoàng, rồi nó sẽ hiểu thế nào là tính bí nhiệm trong nghệ thuật của em cũng đẩy em vào cái huyền thực của Borges. Và anh cứ tưởng tượng mà xem, Yasmina, Đại Sứ phu nhân nước Hoa Kỳ, sẽ có dịp chiêu đăi ông hoàng xứ Hồi giáo “ dân chủ ” nhất. Lúc đó, không ai nhớ, hay đúng hơn không ai dám nhớ, một Yasmina đă múa baladi ở Club le Tube nằm trên Boulevard de la Corniche. Nàng không mặc áo chùng Djellaba và bắt buộc phải che mặt như những người đàn bà xứ Hồi đă có chồng, nh́n thẳng vào mắt ông hoàng, kêu lên bằng tiếng Ả Rập “ Allah vinh hiển,  công lư  đă sáng soi trên xứ sở này của chúng ta, nếu ngài biết Yasmina là ai ?”. Tất nhiên, ông hoàng ngạc nhiên, hỏi “ I beg your pardon, what do you say, Madam ?”. Yasmina liền ghé vào tai ông ta, miệng cười tươi như hoa, th́ thầm “ Fuck you, bastard !” để trả oán cho những người khốn khổ. Ông hoàng uy vũ sinh sát kia tái mặt, để tránh mọi phiền hà giữa đám có thế quyền, cắn răng mỉm cười, nói cho qua “ Yes, madam, of course !”....

…..

        ...Nhưng trên trái đất khốn khó này, ta chỉ tính được một và Allah sắp đặt tới mười. Sau buổi trưa ở Café, em chờ nhưng anh biệt tăm. Em nghĩ bụng, thế là toi mất hai mươi ngh́n dirham rồi, một món tiền em thừa để nuôi con em trong sáu tháng. À, quên nói để anh biết, xưa em đă dại dột yêu thương trong cuộc đời thường rồi đẻ một đứa con gái năm nay  lên sáu. Lần đầu nhận được Post Card anh gửi, báo là v́ đi quá gấp nên không kịp đến chào em, em chỉ tiếc hai mươi ngh́n dirham, rủa “ quel con !” rồi vứt ngay vào sọt rác.  Lần sau, anh viết dài hơn, mơ mộng lăng mạn. Em cũng vứt vào sọt rác. Em làm ǵ có thời gian để mơ mộng vô bổ. Em quên béng anh, chắc rồi chỉ ít lâu anh cũng quên em, như mọi người thường vẫn quên nhau. Nhất là anh, khách qua đường, và em, một vũ công baladi, kiếm ăn bằng cách ưỡn ngực ra và thóp bụng lại.

        Nhưng Allah lại làm phép lạ : đọc bức thư thứ ba của anh, đến đoạn anh hỏi cưới em làm vợ, em khóc, khóc thật, rồi la to, lậy Thượng Đế vinh hiển, làm sao lại có chuyện này ! Em đang sống một cuộc đời thường, hay là em đang u mê lú lẫn trong cái huyền thực của Borges? Hay đây là một huyền thực khác ở trong đó cách xử dụng kỹ thuật bí nhiệm của Poe trở nên cái đời thường vốn tự nó đă diệu ảo khôn cùng ? Em qú xuống, hướng về phía Mosquée Mohammed, em hỏi thế c̣n cái huyền thực làm một bà Đại Sứ, em phải làm sao đây ?

        Sau đó, em nhịn đói cả tuần, cho thân xác em trở về với trong sạch, để lắng tai nghe Allah. Em đă nghe, và v́ thế, viết cho anh báo với anh rằng Yasmina này đă trở về với Yasmina xưa, biết yêu như trong đời thường, và biết chấp nhận đời thường như phép lạ. Em quyết không biến sự tồn sinh cùa ḿnh thành nghệ thuật.

        Bởi v́ đă là nghệ thuật th́ c̣n ǵ là t́nh yêu. Không t́nh yêu, ta t́m đâu ra lẽ sống ?  ’’…..

 

        Hắn đọc đến đấy, ôm mặt, lẩm nhẩm “ Pauvre vieux, già dịch !”, rồi đặt lá thư xuống bàn. H́nh như nước mắt hắn dàn giụa ứa ra. Hắn rút chiếc khăn tím nhạt đưa lên chùi mặt. Mùi chiếc khăn hăng hắc, thoảng chút hương phấn xưa, trộn với mùi mồ hôi toát ra từ một bộ ngực tṛn lẳn rung bật lên theo nhịp trống tiếng kèn.

        Hắn định hôm sau đi hỏi mua vé máy bay.

Nam Dao

Quebec 26-05-1999