Bất cần
Bạn bảo ta :
> anh viết một cái thư "giải thích" hay lắm, văn rất ngắn gọn dễ hiểu và súc tích. Tôi thích anh viết như thế này hơn là giọng văn "bất cần".
** Có người đă thẳng thừng đánh giá giọng văn ấy : kiêu ngạo vô lối, đọc chịu không nổi. Bèn zông. Không nỡ mắng ta vài câu đương nhiên là tốt quá rồi.
Quả vậy, "bất cần" là một kiểu viết sóc óc, dễ khiến độc giả dội ra và bỏ đi, trở về với thế giới ngôn ngữ yên ả, phong nhă, du dương của ḿnh. Thẳng thắn cũng… thế nốt ! Thiếu xă giao tính, lịch sự tính, tế nhị tính, e tutti quanti tính, thiếu văn minh quá !
Ôi, Trời Xanh đểu thật, vứt ta vào đời mà chẳng cho ta một xu khả năng quyến rũ ai cả… Đến tán em thôi mà ta cũng chẳng học được một chữ nào, thế th́ làm ăn ǵ nữa ? Chỉ c̣n cách "ăn mày" để "sống" với chẳng biết ai ai.
Nhưng, thỉnh thoảng, cũng có người "chịu" được và trở lại. Chắc không v́ thấy kiểu viết ấy hay ho. Thế th́ v́ sao ? Ta không dám đoán ṃ, chỉ ngậm ngùi : vẫn chưa bỏ đi.
Thê cũng được ? Ta đành vậy.
Ôi, ta thèm sẽ có một ngày có một thế giới ngôn ngữ, chẳng cần hành văn cũng viết được ḿnh, chẳng "biết" cảm văn cũng có thể hiểu được người khác.
Điên thật, hè hè…
2011-05-08