Lang thang chữ nghĩa
Bước xuân
Paris lững thững bước xuân. Trời xanh mây trắng ấm người. Tôi thả ḿnh vào khu Tàu ăn chân vịt gị heo. Đường về lên xe lửa, có hai người chơi nhạc ăn xin. Một bản nhạc xưa tôi yêu. Tiếng violon tầm thường quen thuộc. Cảnh ăn mày thường khiến tôi khó chịu. Tôi bịa trong đầu trăm ư tưởng trấn an ḿnh, ngoảnh mặt đi nơi khác. Hăo. Không sao tránh được cảm giác nhục. Tôi ngắm bàn tay người kéo violon. Thanh thon, cứng cáp, uyển chuyển, mềm mại, dịu dàng. Phải khổ luyện bao lâu mới khiến được công cụ kia phát âm thành giai điệu ? Nhiều năm tháng. Do cha mẹ ép học. Thời nay, cha mẹ cũng chỉ ép được tới ngày con bước khỏi nhà, tự lập thân. Khi về thăm, nó c̣n gơ phím piano hay búng ghita, chắc chắn là v́ nó thích. Đó là thế giới riêng của nó.
Đem thế giới riêng của ḿnh bày ở chợ người xin ăn… Đau thật.
Tôi kể lại trong bữa cơm tối. Em cười : th́ đời ḿnh cũng thế thôi, tuy bớt trơ một tí. Miên man xả thân bấy nhiêu năm cho đủ thứ chuyện, xét cho cùng, cũng chỉ để đổi lấy mái nhà ấm, bữa cơm có cá thịt, chút áo quần lành lặn, diêm dúa. Những thứ khác, anh t́m trong chữ nghĩa hư cấu, văn chương văn gừng, triết lư. Yêu chữ nghĩa dễ hơn yêu đời, yêu người.
Tôi lặng ḿnh. Những ǵ thật nhất ở ta chưa thể có thực ở đời. Hè hè…
2007-03