Chu du thiên hạ

Thuở chưa già, ta thèm chu du khắp thế giới cho bớt mù.

Một túp lều cá nhân, một bidon nước lă, một khúc bánh ḿ, hai quả trứng luộc, một thỏi xúc xích rẻ tiền, quá đủ cho ta sống một ngày, ngủ một đêm ngon lành ở bất cứ đâu. Thế mà ta hầu như chẳng đi đâu được. Với hộ chiếu Việt Nam Cộng Hoà rồi hộ chiếu Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, ta bó cẳng tại PhuLăngXa. Đi làm việc cho hăng để kiếm cơm thôi c̣n không đi được nói chi đến chuyện chu du thế giới ! Ta đă không buồn : làm ǵ mà không phải trả giá, nhất là làm người Việt ? Ta đành chu du thiên hạ xuyên qua sách vở, chữ nghĩa. Chán thật.

Từ khi có hộ chiếu PhuLăngXa, hầu như ta muốn đi đâu cũng được, nhưng ta đă mất hứng chu du thiên hạ. Điện đài, viện bảo tàng, thắng cảnh không c̣n quyến rũ ta nữa. Ta chỉ đi nghỉ hè cưỡi ngựa xem hoa thôi. Và vui đùa với con, với cháu.

Ta chợt hiểu : cái thời ta có thể lang thang bất cứ ở đâu mà vẫn gặp người vừa xa lạ vừa có thể tâm t́nh với ta đă là quá khứ từ lâu rồi. Cơ bản, nó giới hạn ở Paris. Đểu thật. Hè hè…

2014-03-04