CuaChungCuaRieng

 

Của chung, của riêng

 

Trong lá thư thông báo cập nhật ămvc mỗi tháng, có câu :

Bạn nào không muốn nhận thông tin này nữa, xin cho tôi một lời là xong.

Đó là lối nói của trẻ con vui chơi trên vỉa hè SàiG̣n những năm 50-60. Tôi nhại cho vui, cho gọn, không có hậu ư.

Tôi bất ngờ nhận được phản ứng của hai nhà thơ, đại khái :

1/ nghe mà thấy khiếp, cứ như đụng phải một "anh hai" khu xóm chợ.

2/ 2 chữ "nữa" và "xong" nó nặng lời, coi như tuyệt (đứt) t́nh...

Tiếng Việt của chung gần 100 triệu người Việt. Mỗi người cảm nhận khác nhau, người viết cũng như người đọc, tuỳ nghiệm sinh riêng của ḿnh với ngôn ngữ chung đó trong môi trường và quá tŕnh cá biệt đă khai sinh ra ḿnh hôm nay, một người Việt. Hai nhà thơ trên đă cảm nhận như thế, đương nhiên cũng có người khác cảm nhận như thế. Mục đích của lá thư là thông tin, càng tránh được hiểu nhầm càng tốt. Bắt đầu từ nay, tôi sửa câu ấy thành: "Bạn nào không muốn tiếp tục nhận thông tin này, xin cho tôi một lời để tôi xóa địa chỉ meo của bạn trong danh sách gửi meo." Hơi dài ḍng một tí nhưng mong sẽ bớt gây ác cảm.

Đương nhiên, hành-văn là vấn đề khác.

2011-11-03