Đành vậy
Ta cảm nhận tha nhân qua lăng kính cá biệt của ta. Chẳng thể nào khác được.
Nếu ta may mắn, nhờ tha nhân, nên người đôn hậu, khi gặp tha nhân, ta thường thấy ngay điều đáng yêu, đáng trọng ở nó. Chỉ nghiệm sinh, ta từng trả giá, mới khiến được ta cầm ḷng : rất có thể, đằng sau vẻ đáng yêu đáng trọng đó, có một con người tồi "khác".
Nếu ta, v́ tha nhân, đă nên người trong sự ngờ vực người khác, ta thường thấy ngay điều tồi hay hèn kém ở tha nhân. Cũng chỉ nghiệm sinh, ta đă được trả giá, mới khiến ta t́m ra được ở nó điều đáng thương nếu chưa là đáng yêu, đáng trọng.
Người đời, kể cả ta, ai mà không có cả hai mặt người ấy ?
Trên cơ sở đó, ta có thể làm bạn với tha nhân trong giới hạn có thể làm bạn với nhau được, không bao giờ quên những khả năng khác ở tha nhân.
Dù thế, cũng có lúc ăn đ̣n. Hè hè…
Đành vậy.
2009-07-16