Đọc Hán Sở Tranh Hùng

Hán Sở Tranh Hùng cũng là một tiểu thuyết lịch sử hay, hấp dẫn, nhưng không được lược sắp cùng hạng Ngũ tài tử trong văn học Trung Quốc, vì chẳng để lại ấn tượng đặc biệt nào.

Văn hay chữ tốt nhưng : 

1/ Tư tưởng nghèo nàn, sáo rỗng, nhắc đi nhắc lại, có thể tóm tắt trong khúc văn hay này : 

Hán vương nói:

- Ngươi là đứa bạo nghịch, chớ cậy sức khỏe nói càn. Ta không đánh ngươi bằng sức mạnh, ta chỉ đánh ngươi bằng lòng nhân, ngươi cũng đủ chết rồi?

2/ Nhân vật điển hình, khuôn mẫu. Nhạt.

3/ Tài quân sự của các nhân vật : toàn mẹo vặt, lập đi lập lại. Miệng khoe 20-50 vạn quân. Nhưng tả trận, vài ngàn hay vạn quân đã thấy mệt, chiến thắng trong nháy mắt. E tutti quanti.

Dù sao cũng đã được đoạn văn này : 

Ðêm càng khuya, gió thu càng lạnh lẽo, trăng thu buồn bã nhả ánh sáng màu vàng nhạt, rắc trên ngọn cây cao.

Bỗng từ xa, một giọng tiêu buồn vang đến, kèm theo khúc bi ca nỉ non, réo rắt. Tiếng tiêu như gợi vào lòng người một mối buồn viễn chinh. Quân Sở mặt mày ngơ ngác nhìn nhau, hồi lâu xúm lại thì thầm:

- Bọn chúng ta tòng quân lâu ngày bỏ nhà, xa vợ con, theo Bá vương những tưởng có ngày thanh bình đoàn tụ. Ngờ đâu, binh thế mỗi lúc một tiêu tan. Nếu ở mãi như vầy, không chết giữa trận tiền cũng chẳng có ngày nào hưởng được thú vui đầm ấm của gia đình.

Tiếng thì thầm chuyền đi mãi khắp dinh trại.

Trong lúc đó, giọng tiêu càng réo rắt, càng thê lương, như những tiếng chinh phụ đang mong chồng nỉ non trong canh dài cô quạnh.

Tiếng tiêu đó chính là tiếng tiêu của Trương Lương đã thổi trên núi Kê Minh, khiến cho kẻ có lòng sắt đá đến đâu cũng phải yếu mềm như cành liễu non trước cơn gió lốc.

Tiếng tiêu ấy kèm theo bản bi ca như sau:

Ðêm thu mù mặt trời sương

Có người thiếu phụ quê hương lạnh lùng

Sa trường vó ngựa

Trầy gót binh nhung

Con thơ nheo nhóc mịt mù dặm xa,

Cơ hàn, đau đớn mẹ cha

Canh khuya vò vỏ tuổi già đợi con

Chí trai vạn dặm

Hồ thỉ bốn phương

Nhưng con đi đã lầm đường

Giúp người tàn bạo không thương dân tình

Mơ màng nữa giấc ba sinh

Một đi một nhớ một mình canh thâu

Ðêm ấy vừa tàn canh, quân Sở đứa khóc, đứa buồn mặt mày ủ rũ, ngồi đứng không an.

[Từ gạch, do ta liều. Dịch văn đến thế, ta phục.]

2015-12-05