Khi định mệnh toàn thắng
Khi định mệnh toàn thắng, khi ta im lặng buông tay, mọi sự vẫn y nguyên.
Mặt trời sẽ lại mọc.
Chẳng có ǵ mới lạ cả.
Chẳng ai là ai cả.
C̣n ta, sẽ c̣n lại ǵ ? Chẳng ǵ cả. Một thoảng gió. Chút cát bụi. Đó là định mệnh tự-nhiên của mọi người, của chính ta.
Nhưng, hiếm lắm, cũng có thể c̣n chút âm hưởng mơ hồ, hiu hắt, khắc khoải, zui zui, "bất diệt", ở đời[1] : ngôn ngữ của riêng ta, ngôn ngữ của chính ta trong ngôn ngữ của người đời. Nó chỉ có thể tồn tại ở đó thôi. Dưới ba h́nh thái :
a/ ngôn ngữ người đời phủ nhận nó nhưng không tiêu diệt được nó. Như một bài thơ đáng căm, một áng văn đáng hận, một ư tưởng đáng thù. Lúc đó, dù muốn, ta chưa chết tốt được. V́ có quá nhiều người chưa cho phép ta chết.
b/ ngôn ngữ người đời o bế nó nhưng không tiêu hoá được nó. Như một con người không ai chiếm hữu được. Thế th́ con người ấy chưa chết tốt được.
c/ nó đă biến thành ngôn ngữ của người đời, như hơi thở của cuộc sống. Lúc đó, ta thực sự được chết. Trong sự vĩnh cửu của ngôn từ ! Tất nhiên, chỉ tới ngày loài người vong mạng.
Định mệnh do tạo hoá tạo ra – đă sinh phải tử, đă tồn tại phải hư vô – không ai tránh được, chẳng có ǵ đáng bàn, bàn đến đâu đi nữa… cũng thế thôi.
Định mệnh nhân tính nhân t́nh duy nhất của con người do con của người – tha nhân và chính ta – tạo ra.
V́ thế, nó bao hàm khả năng tự-do và tŕu mến, nó hứa hẹn một h́nh thái vĩnh cửu. Trong nhân giới thôi.
V́ thế, thế nào đi nữa, ta phải dám yêu, dám hành-văn.
Kinh thật ! Hè hè…
2010-07-05
[1] Toàn bộ những quan-hệ giữa người với người – xưa, nay và mai sau – trong kích thước lịch sử (nghĩa là văn hoá) của họ.