Khi ngôn ngữ chính trị Tây Âu chân t́nh
"Les Egyptiens sont livrés à eux-mêmes"
"Người Ai Cập bị bỏ rơi vào chính ḿnh"
http://www.lemonde.fr/proche-orient/article_interactif/2011/02/04/les-egyptiens-sont-livres-a-eux-memes_1475068_3218.html
Tựa một mục báo Le Monde, nhật báo số 1 PhuLăngXa, nổi tiếng tự do suy luận, lại tả khuynh nữa !
Hết sảy ! Ngôn ngữ chính trị của chính trị gia và trí giả media Tây U nhiều lúc chân thật và chí lư một cách bất ngờ.
Câu ấy nghĩa là ǵ ? Nghĩa là : Tội nghiệp người Ai Cập, họ không c̣n ai lănh đạo nữa, muốn làm ǵ th́ làm và, nếu thế nữa, sẽ đau khổ.
Đúng là tư duy trịch thượng của kẻ có quyền lực, thích làm thầy người khác và, trong thế giới thị trường tư bản toàn cầu hoá hôm nay, dù zốt nát đến mấy, vẫn có thể làm thầy thiên hạ, miễn sao luôn luôn đứng ở phe quyền lực, đang thống trị, đang khủng hoảng, nhưng "cuối cùng"[1] sẽ thống trị : cứu vớt quần chúng ngu ngốc không bị bỏ rơi nữa, cho họ Người hướng dẫn làm những ǵ cần làm. Để đi tới đâu ? Th́ Kinh tế thị trường toàn cầu hoá, Tự do, B́nh đẳng, Nhân ái, Dân chủ và Nhân quyền, e tutti, chứ c̣n ǵ khác được ?
Câu nói ấy bùi tai v́ nó đúng một nửa, sai hơn một nửa : người Ai Cập biết ḿnh không muốn chịu đựng những ǵ nữa. Nhưng họ cũng không biết họ muốn ǵ khả thi một cách cụ thể trong thế giới hôm nay, chỉ biết thèm những giá trị khẩu hiệu chung chung thôi : tự do, b́nh đẳng, nhân quyền e tutti quanti… Tự do yêu đương nghĩa là ǵ ? Kinh lắm. B́nh đẳng về mặt kinh tế nghĩa là ǵ ? Ô hô ai tai… Nhân quyền là cái quái ǵ khi phải làm người với 2$/ngày ?
Cụ thể thế nào trong cuộc sống hàng ngày của từng người th́…
V́ thế, trí giả Tây U có thể ngạo mạn : nghe tôi nói.
Ừ, quư vị đúng. Hôm nay, trước mắt, có thể (có thể thôi nhé), không có giải pháp hữu hiệu cho hoài băo sống nên người của những con người ấy. Cuối cùng, trong đời này, và ta làm ǵ có được đời khác để huyên thuyên bát sát ? ta chỉ có thể tồn tại như thế thôi ?
Nhưng, đời đời, ngoài cái lư của kẻ quyền lực và kiến thức, c̣n một lư khác, lư của kẻ muốn sống cho ra người mà không được phép. Khi nó thành lời, thành lẽ, nó có thể thành cách mạng. Khi chưa, nó thể hiện bằng hành động không ai hiểu nổi, trừ những người chia sẻ chiến bại. Tiếc thay, hành động như thế, cơ bản, sẽ không thay đổi được kiếp người. May nhất là được người đời c̣n ghi nhớ :
Tổ Quốc đời đời c̣n ghi nhớ ơn
Những năm 40
Nam kỳ khởi nghĩa
Ôi, Trần Văn Giàu…
Ngày nay, kiến thức của con người chưa đủ để mơ màng tới một nhân giới cho ra hồn người. V́ thế, ngoài mấy thằng nghệ sĩ nhà thơ lẩm cẩm hồ đồ, có ai dùng lư trí của ḿnh để mơ đâu ?
Ngày nay, giấc mơ làm người của quần chúng chẳng thể nào hiện thực nếu thiếu kiến thức.
Những tay lăng băm ư thức hệ thành đạt nhờ đó.
Một h́nh thái của bế tắc tư tưởng đời nay. Chán thật.
2011-02-04