Món nợ sự thật

Bạn bảo ta :

> Tôi và gia đình, những người miền Nam đã đi qua những năm tháng đau khổ và mất mát nhưng lòng không mang thù hận. Đó là điếu kỳ diệu trong cuộc đời này.

** Đúng vậy. Điều đó chỉ có thể có ở những người có khả năng và dám vượt nghiệm sinh của riêng mình để tìm tới người có nghiệm sinh khác, trên cơ sở này : tình người với nhau.

> Nên tôi nghĩ, nhà cầm quyền nợ chúng tôi điều đó. Món nợ sự thật.

** Tôi đồng ý. Sự thật ở đây, có hai mặt.

a/ sự thật khách quan của những sự kiện lịch sử.

Món này, ta có thể dựa vào kiến thức của các sử gia chân chính, Việt Nam cũng như ngoại quốc.

b/ cách hiểu và đánh giá những sự thật khách quan ấy của từng người.

Dưới dạng này, sự thật ấy không khách quan nữa, nhưng nó vẫn là sự thật của con người, lý do khiến nó tiếp tục sống và hành-động một cách nhân bản. Hay không !

Trên cả hai khía cạnh, ở VN hôm nay, nhà cầm quyền nợ mọi người Việt, bất kể chính kiến của họ, điều đó.

> Nhưng thật ra, trong cuộc sống bình thường, cái tình người đối với nhau quý hơn cả sự thật.

** Với câu này, ta bước vào thế giới văn chương, nghệ thuật, văn hoá. Nó có giá trị không chỉ với người Việt thôi.

Hè hè…

 

2010-02-10