Một cảm giác kỳ dị
Hè 1973, tôi tham gia Đại hội liên hoan quốc tế của thanh niên và sinh viên tại Berlin, Cộng Hoà Dân Chủ Đức.
Tôi đă có một cảm giác lạ lùng, không sao giải thích được, do chính người Việt trong nước và ở Pháp tạo ra. T́nh yêu nhân loại : có, chân thành. T́nh yêu dân tộc : có, chân t́nh. T́nh thương với nhau : không có… từ cái huy hiệu tới gói Nestcafé và lời nói. Phải chăng v́ tôi không biết thương ai thông qua tôn giáo nào cả, dù là chủ nghĩa Mác-Lênin Ziao Chỉ ?
Cảm giác ấy mau chóng lu mờ trong đời băo táp chiến tranh. Tôi chủ yếu nhớ những kỷ niệm đẹp để đi tới. Nhưng tôi không quên được cảm giác vô căn cứ lạ lùng kia.
Năm tháng trôi đi. Cuối cùng, cảm giác ấy đúng. Trên đường dài, các "đồng chí" của tôi chẳng mấy thương nhau.
Ôi, cả "kẻ thù" lẫn "đồng chí" đều dồn ta vào thế sống ấy chăng ? "Sống" thế quái nào được !
Những lư tưởng cao thượng có ích ǵ khi chúng không giúp ta (mà c̣n ngược lại) thương nhau, chân thành, tử tế với nhau trong cuộc sống thường ngày dù ta có thể rất khác nhau nhưng không có nhu cầu tiêu diệt hay thống trị nhau ? Chẳng có giá trị ǵ cả.
Không hiểu do đâu con người có thể có những cảm giác kỳ dị như vậy ? Thôi, đành gọi là trực giác vậy.
Hè hè…
2010-01-15