Một cây sậy hão
Thuở còn thơ, ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương (PhuLăngXa) qua từng trang sách nhỏ
Pascal dạy ta :
"L’homme n’est qu’un roseau, le plus faible de la nature ; mais c’est un roseau pensant."
"Con người chỉ là một cây sậy yếu ớt nhất trong thiên nhiên ; nhưng nó là cây sậy có tư duy."
Vì có tư duy con người hơn cả vũ trụ có thể nghiền nát nó : nó biết nó bị nghiền nát trong khi đó vũ trụ nghiền nát nó đếch biết gì cả.
Nghe sướng tai thật !
Hão hết sảy.
Vũ trụ chưa hề nghiền nát ta bao giờ, ta đã bị nó đập chết đâu ?
Nhưng người đời đã nghiền nát ta không ít. Thẳng thừng thanh thiên bạch nhật hay tế nhị, kín đáo. Mỗi lần biết tới, ta ngơ ngác : vì sao ? Thú thực, ta chưa "hiểu" được. Quả là câu hỏi đáng hỏi với người đời, với chính mình, với chính ta, khi ta còn muốn làm mình, làm ta, làm người. Với người khác.
2011-01-16