Nhìn và nghe Iris cười
Chả cá nướng than ngoài vườn. Iris đòi ăn hành phi. Ta gắp cho nó một cọng. Nó lè lưỡi đón nhận, ăn, và cười vang.
Ta bỗng nghĩ : ở đời, vài phút hạnh phúc trọn vẹn hiếm biết bao ! Dễ biết bao ! Và hồn nhiên đến thế nào !
Tại sao, ngày đánh ngày, tháng đuổi tháng, năm giết năm, người ta thích làm khổ nhau đến thế ?
Đời người "tự nhiên" thế chăng ? Ta không tin. Không bao giờ chấp nhận.
2014-09-28