Quên và nhớ
Anh Standard & Poor's vừa tước điểm AAA của anh PhuLăngXa.
Tôi đă từng viết :
"Nul ne saurait survivre sans opium, sans la capacité d'oubli, sans la faculté de mensonge, sans paralyser un coin de sa conscience, sans trahir."[1]
"Nhưng khả năng quên, khả năng trừu tượng hoá của ta thật vô tận : nó là liều thuốc giữ mạng cho con người. Không có nó không ai tồn tại được."[2]
Thế mà hôm nay, trước t́nh h́nh kinh tế – chính trị[3] của PhuLăngXa, tôi đành phải nhắc lại một ư khác, đă đăng đâu đó : phải nhớ, nhớ hết, nhớ những ai đă nói ǵ và đă làm ǵ – kể cả chính ḿnh – để được hưởng, ít nhất một lần trong đời, men đắng tư duy tự do.
2012-01-13
[1] Un amour métèque, Éditions L'Harmattan, France.
[2] Vẫy gọi nhau làm người, Nxb Hồng Lĩnh, USA. Cf : oép http://amvc.fr/
[3] ừ thế đấy : chúng không thể độc lập với nhau ! Điều ấy dồn ta vào câu hỏi nan giải nhất của tư duy trong lĩnh vực nhân văn : lịch sử do "cái ǵ" hay "ai" quyết định ? tới mức nào ? Ta thực sự tự do hay không ? trong nghĩa nào ? tới mức nào ? Và ngoài ra th́ thế nào ?