Số 0 ở ta

Ta vốn zốt toán.

Có thể v́ khi ta đụng tới thế giới con số, ta không tài nào hiểu được số 0 là ǵ và cũng chưa từng gặp ai giải thích cho ta hiểu cảm được điều ấy : kiến thức, nhiều lắm, hiểu được, ta gắng gượng cũng học được ít nhiều ; cảm nhận và hiểu biết = 0 !

Xin lỗi trí giả, xin lỗi mọi người, xin lỗi chính ta.

Ai có thể chấp nhận ḿnh là một con số 0 ? 

Con ta đă từng chất vấn ta về số 0 ấy. Ta đă đành thừa nhận với chúng : tao không biết, nếu chúng mày muốn thi đỗ, cứ học thuộc ḷng định nghĩa, định lư ; sau này muốn hiểu th́ tự chúng mày t́m kiếm, bố không đủ khả năng dạy.

V́, thực vậy, suốt đời, ta đành vất vả học thuộc ḷng các định nghĩa thời thượng trong vài lĩnh vực của kiến thức. Để thi, lấy bằng, ḥng kiếm cơm cháo.

Ta cũng công nhận : những điều ta học thuộc ḷng và ứng dụng máy móc, hay "sáng tạo", hay "tồi tệ" hơn, trong một số lĩnh vực hành động của con người, hữu dụng. Bản thân ta, phần nào đó, đă kiếm cơm cháo nhờ những kiến thức ấy. Chẳng có ǵ đểu cáng cả, rất "khoa học", đàng hoàng tử tế, ta mong vậy, nhưng cũng… làm sao ấy !

Phải chăng v́ thế mà ta yêusợ thơ văn, nghệ thuật và hoảng hốt đâm đầu vào triết ?

Lần đầu ta hạ bút là hành-văn. Lần cuối ta hạ bút là léo nhéo triết. Chỉ v́ ?

Thiếu triết, có ư thức hoặc không, thơ văn và nghệ thuật chỉ là h́nh thức thời thượng media thôi. Khó tồn tại lâu dài được.

Thiếu thơ văn và nghệ thuật, triết chẳng là ǵ cả.

 

Ôi, khi c̣n em, ta không thể là một số không được. Hè hè.

2014-12-21