Thân phận làm người hôm nay
Suốt đời, khi cần kiếm ăn, ta làm thuê. Khuân vác ngoài chợ, hầu bàn trong tiệm ăn Ziao Chỉ ở Paris, làm thông dịch do Pháp trả tiền cho quan lại Ziao Chỉ được Pháp mời tham quan PhuLăngXa trong lĩnh vực này nọ, hay làm chuyên viên tin học. Ta chẳng tự hào tí nào. Cũng chẳng nhục. Kiếm ăn thôi mà. Tổ tiên ta đă từng phán : miếng ăn là miếng nhục, c̣n ǵ để bàn nữa ? Đời nay nó vẫn thế. Nhưng, nhờ thế, ta hiểu được một tí thân phận làm người phải bán sức lao động (thể xác và tư duy) cho người khác để được quyền sống, quyền ăn. Nhờ thế, ta cảm và hiểu được Marx, hiểu được đôi điều mà người khác cũng "hiểu" như ta, về mặt lư trí, một cách trừu tượng, h́nh thức thôi. Ta chỉ là trí giả, chưa là người, v́ chưa kiên quyết làm người ?
Chỉ khi ta kiên quyết làm người, hôm nay, trong thế giới này, từ em mới có nghĩa, có t́nh, có ư, có người, có ta.
Ối , ngôn ngữ ta bất lực, nói không ra nhẽ thành nói càn ? Ai, đă có khả năng đọc, cảm và hiểu mấy lời trên mà chẳng là người ? Hăy bố thí cho ta, cho đời, một lời, một "nhân từ" thôi. Hè hè…
2012-06-09