Thoắt nghĩ, thoắt quên
Đôi khi có điều ta thoắt nghĩ thoắt quên.
Ta đă định ghi nó thành lời. Rồi v́ làm chuyện khác cho xong, ta quên mất.
Lư do chính đáng ? Ta không biết.
Nếu điều ấy không đáng nên lời, sao ta đă nghĩ tới, "nhớ" tới, và quên luôn ?
V́ có thằng nào đó ở ta bảo ta : mày tự kiêu vừa vừa thôi ?
Có thể. Nhưng xưa nay ta đếch biết yêu ḿnh bao giời mà ! Ai đọc văn chương của ta th́ biết. Ta chỉ biết yêu người khác thôi. Chán thật…
Nếu điều ấy đáng nên lời mà ta quên đi v́ đầu óc sinh vật của ta đang ch́m vào quên lăng vô ngôn, ta đành vậy, chẳng thích thú ǵ, nhưng ta chấp nhận. Người nó thế… Nhưng, lạy trời, lạy em, đừng bao giờ cho phép ta ở đời chỉ thế thôi. Hè hè…
2011-01-28