TinhBanVanChuongQuaiDan

 

T́nh bạn văn chương quái đản

 

Ta có nghiệm sinh này : bạn văn chương của ta ít khi có thời giờ đọc những ǵ ta viết. Họ đă bạn ta, họ biết ta quá rồi, cần ǵ phải đọc những điều ta viết để biết ta nghĩ ǵ, v́ sao và như thế nào về đủ thứ chuyện ? Họ có . Con người là một thể thống nhất, biết rơ một mặt của nó trong một lĩnh vực là có thể suy diễn nó trong lĩnh vực khác. Tiếp cận và suy luận biện chứng cũng là như thế. Bản thân ta cũng thường ứng xử như vậy. Chỉ khác ở điều này thôi, ta luôn luôn tự hỏi : nếu cảm nhận của ta về một con người xuyên qua một quan hệ cụ thể trong một lĩnh vực nào đó của cuộc sống chỉ thể hiện bản năng hay thành kiến của chính ta trong lĩnh vực quan hệ giữa người với người đó, th́ sẽ thế nào ?

Có khi ta không muốn nghĩ tới. Hè hè…

V́ thế, khi muốn làm bạn văn với ai, ta phải đọc tác phẩm của người ấy, chí ít phần nào. Chưa chắc ǵ ta đă hiểu, nhưng chí ít ta đă muốn hiểu bạn.

2010-08-01