Yêu là loại bỏ ?
10 năm qua, v́ đủ thứ lư do, tôi toàn viết tiếng Việt, thậm chí tiếng Ziao Chỉ ! Tôi yêu nó, khốn nạn thật, bố ai hiểu được. Thời gian ấy, tôi ít khi viết tiếng Pháp. Bây giờ tôi bỗng thèm, hè hè, viết tiếng Pháp, và tôi bỗng hiểu rằng khả năng viết tiếng Pháp của tôi đă sa sút. Thời gian nó thế. Đời nó thế. T́nh nó thế. Ngôn ngữ nó thế. Không thể tách biệt được. Đă bớt yêu ai ai, ắt bớt yêu ḿnh ḿnh. Kinh thật. Hè hè...
Phải chăng, đă yêu, phải loại bỏ ?
Lạy trời, đừng bao giờ khiến tôi phải thế. Tôi không thích nhe, trời hỡi trời. Xin đừng dồn tôi vào câu hỏi khốn khổ của Descartes nhe, kinh lắm đấy. Không chỉ cho tôi. Hè hè…
Tôi yêu tiếng Giao Chỉ và tôi yêu tiếng Pháp.
Dù, dưới hai mặt nạ ấy, tôi chưa làm người được, chưa "sống" được, tôi chẳng thể quên, chẳng thể từ khước. Tôi cũng chẳng muốn quên, chẳng muốn tư khước. Và cũng chẳng có ngôn ngữ nào khác để làm người.
Đành vậy.
Nhưng không bao giờ tôi chấp nhận : yêu là loại bỏ.
2011-12-23