Yêu rượu đỏ

Ta uống rượu từ thuở 20.

Từ đó, mỗi ngày, ít nhất một chai rượu đỏ. Tử vi của ta nó phán zậy mà, lâu sau ta mới biết. Hè hè.

Bây giờ, một tuần, ta chỉ mua 3 chai rượu đỏ b́nh dân thôi. Có lẽ lư thuyết kinh tế chính trị học của các gouroux thời thượng đúng thật : ta phải tiết kiệm ăn uống. Hè hè.

Hôm nay, thử đi ăn tiệm ngay cạnh nhà, chủ mới, coi bộ xôm, uống một chai rượu thường thường. Chán ngắt.

Em bảo : đắng và chua. Ta đồng ư. Thua ngay cả rượu b́nh dân ta đang uống "thường ngày".

Đột nhiên, ta tự hỏi :  ta thích rượu đỏ PhuLăngXa nào ? 

Kỷ niệm đầu tiên c̣n lại ở ta về uống rượu PhuLăngXa là uống rượu trắng ! Bên một cái quày người PhuLăngXa gọi là "zinc", khoảng 5 giờ sáng, khu Halle de Paris : uống vào, người nóng rực, phấn khởi đi khuôn vác. Thế thôi.

Từ đó, thượng vàng hạ cám, ta nếm đủ. Chẳng nhớ ǵ cả. Ngoài mấy điều sau.

Ta thích rượu : 

- phảng phất thơm, vừa phải.

Thơm phức như Gewurztraminer, ta mau chán.

C̣n thơm như thế nào mới thích, ta chịu thua : ta không là nhà thơ, không có khả năng nói ta yêu em như thế nào, chỉ biết yêu em thôi, cũng dủ điếng hồn nhừ tử rồi.

- phải chat.

Bàn dân Ziao Chỉ nhận định rất đúng : rượu đỏ ngon, chát (chất tanin trong gỗ sồi).

Phải chăng vị chát như yêu ? 

- uống vào, tuột họng, ngọt ngào.

Ai mà chẳng thích ? 

- để lại chút dư vị thơm thơm, chát chát.

Bàn dân Ziao Chỉ gọi là có hậu.

Rẻ tiền hay hảo hạng cũng không hề chi. Hè hè.

(Khi ta qua Mỹ, một đại gia tiếp ta, chỉ chai rượu PhuLăngXa nói : bấy nhiêu ĐôLa đó. Hè hè.)

*

Rượu đỏ như thế, chỉ có Chân Phương mới biết chọn, chỉ có em mới biết nhận diện.

Ta chỉ biết nhậu, thích hay không thích mà thôi.

Nh́n lại "lịch sử" uống rượu trong đời ta, ta nhớ rất ít. Chí ít cũng c̣n lại : 

- vài buổi em và ta uống rượu tay đôi.

- vài buổi uống rượu với Chân Phương.

- 2 tuần lễ uống rượu li b́, say ngất, và tán láo về văn chương văn học Ziao Chỉ tại nhà Nam Dao.

E tutti quanti

Có thể rượu đáng nhớ là rượu đậm t́nh.

Hè hè.

2017-05-21