Rimbaud
Tối hôm qua, tôi lĩnh trận say mèm lạ lẫm.
Chúng tôi gửi con cho bà ngoại, đi t́m quán ăn nổi trên sông Seine. Quán Vieux Galion hết chỗ. Dường như chẳng c̣n quán nào khác trên sông. Đành đáp về Tháp Montparnasse. Từng trời 56, bar Mỹ, piano đệm nhạc, rượu khai vị tha phương, du khách Mỹ… Măn nguyện. Tôi thấy thư thái, hạnh phúc. Tôi quàng tay ôm vai em. Tôi cảm thấy em hiện diện bên tôi, tŕu mến, tin cậy, cố hiểu tôi, t́m lại tôi. Một hạnh phúc khác khả thi. Tôi đă sắp đặt tất cả để đổi đời thay da. Từ lâu lắm, lần đầu tiên tôi thấy hai đứa từ bỏ những nôi nhà cũ, nắm tay nhau đi tới những ngày mai khác.
Tôi đă ăn ngon miệng, uống không hơn thường lệ. Vừa ăn xong người tôi đảo lộn. Trên đường về, tôi luôn thấy mặt đường sụp dưới mắt tôi. Tôi tự nhủ, tôi sắp dập ḿnh vào bức tường hay xe hơi, giết ai đó, và tôi bất cần.
Suốt đêm tôi lật ḿnh qua lại trên giường, nh́n chính ḿnh nôn mửa. Em ở đó, lặng câm, chăm chú, chùi mặt tôi với găng ẩm. Tôi nôn tới đâu, em chùi sàn tới đấy.
Tôi đă chơi, tôi đă thua cuộc, tôi sẽ trả giá. Đừng ngắt nghéo quanh co vô ích. Giá phải trả không tuỳ thuộc tôi tí nào. Tôi sẽ thanh toán tới cùng. Nhưng em, tại sao em phải trả giá dù em không hề chơi ? Tại sao ta không giữ nổi nỗi đau của ta cho ḿnh ta ? Tôi phải gánh tội này luôn hay sao ? Gánh nỗi đau mà hiện diện ở đời của tối gây cho những ai yêu tôi ?
Mửa khiến tôi dễ chịu. Tôi tỉnh giấc, cơ thể kiệt cạn, lư trí nhẹ nhơm, tỉnh táo lạ lùng. Trong pḥng tắm, tôi nh́n mặt tôi trong gương dưới ánh đèn néon. Tôi đă già đi thảm hại. Tóc thái dương đă đột ngột bạc. Ra thế, tuổi già không từ từ khởi hành từ cơ thể mỏi mệt, mà đột ngột, tàn nhẫn, bằng ư thức bị cắt xẻo vô phương cứu chữa. Với tôi, chắc vậy, nó sẽ măi măi chỉ là thế thôi, nỗi khát khao ám ảnh được yêu bị sự bất lực quên chính ḿnh cứ hành hạ bóp tôi chết nghẹt. Quá tŕnh trơn trượt dài vào nỗi cô đơn cuối cùng đă được nh́n nhận nhưng vẫn măi măi muốn chối từ.
Nó nh́n mặt nó trong gương. Sáng nay, đồng hồ cát định mệnh đă khởi đếm. Lần đầu, nó nh́n thấy, không son phấn, đời nó hữu hạn. Tuổi già đây rồi. Những đốm tóc trắng chỉ cho nó thấy, không chút tô điểm rởm. Đă từ mấy năm rồi, tóc trắng rụt rè lú ngọn. Nó nh́n chúng, lờ mờ vừa ư, kín đáo đỏm dáng : người đàn ông già giặn, nét mặt vẫn trẻ trung, no nê kiến thức chắc ăn, b́nh thản tự tin. Chỉ là một cách sống ngược tuổi già.
Tuổi già. Sáng nay đă lóe lên ở nó, như sự phẫn nộ ḿnh sẽ phải chết, như khung khôi hài của một nỗi đam mê khôi hài. Và điều ấy khiến nỗi điên mê của nó càng quư báu, càng không chịu đựng được. Một tháng nữa, nó sẽ bước vào tuổi bốn mươi. Nó sẽ đă ngốn trôi hai phần ba đời. Sẽ chỉ c̣n lại phần ba. Khoảnh thời gian ngắn quá, khép kín quá, trong thể xác đă ph́ nộn thói quen đơn điệu, trong cử chỉ đă dính quánh những ngày tháng đều đều không chút ngạc nhiên, trong giác quan đă đông đá với những năm tháng tự tin gà gật ngủ.
Đoạn kết đă đến rồi, khắc nghiệt, sẽ đông đặc đời nó, những hành động, khát khao, và ngay cả nỗi đam mê yêu này thành chuỗi h́nh rỗng tuyếch, cằn cỗi, vô nghĩa, vĩnh viễn vô dụng, vĩnh viễn không đáng tha thứ. Và như thế, niềm tin thầm kín rằng nỗi đau này có thể kéo dài, kéo dài măi hàng năm và hàng năm nữa, nó không sao cam chịu được. Viễn tượng rơ ràng, khô khốc, của tương lai nửa chết nửa sống ấy khiến nó khắc khoải hoá đá. Chết trong tâm hồn, ra là thế. Nó sẽ chỉ là thằng chết-sống, lang thang không mục đích, đớn đau không lư do, xuyên qua xa mạc lờ đờ những ngày đời không ảo tưởng. Nó sẽ chỉ là cuộc lang thang dài, khô cằn, sẽ tất yếu nực cười chấm dứt. Trong một tháng, trong một năm[1]. Sẽ c̣n lại ǵ ? Nó sẽ trở thành ǵ ? Chẳng ǵ cả. Chẳng có ǵ khủng khiếp hơn trực cảm tương lai vĩnh viễn qua rồi ấy, nỗi đau vĩnh viên vô ích ấy. Nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất không sinh ra ở ta v́ ta đă mất một người. Cùng quẫn trọn vẹn nhất, ta nghiệm sinh khi ta sẽ phải mất nó chẳng v́ lư do ǵ cả, nhưng không sao tránh được. Thế th́ nó đang sống nhờ ủy quyền trên giấy nợ hăo.
Nó cảm thấy nó đă biến thành rẻ rách đến mức nào. Mối t́nh này phải chết, tôi mới tái sinh được vào một tương lai sống, cho thời gian tôi c̣n được sống. Phải chặt.