Rimbaud
Mùa đông tàn lụi mưa xám lê thê ủ rũ. Nàng sắp đi nghỉ, chiều thứ sáu. Thứ năm, nàng không tới làm việc. Hôm sau, nàng trở lại, thân thể co cứng, mặt bơ phờ, mắt sưng vù. Nàng vừa biết tin chàng đợi một đứa con. Sắp chào đời. Hết lư dị. Hết cưới xin. Những miếng ngon nhất chỉ là miếng thừa, tạm dùng vỗ yên nhu cầu người chồng trong kỳ thai nghén quá dài của vợ. Công sở ngập việc. Nó giúp nàng làm bảng báo cáo, thu ghi thông tin với máy vi tính.
– Anh căm hận những ai làm em đau khổ thế này.
– Em cũng muốn căm hận nó, nhưng không làm được, không làm được.
– Ḿnh đi ăn trưa lúc mấy giờ ?
– Xin lỗi anh, v́ hoàn cảnh, em không đi ăn với anh được. Em có vấn đề phải giải quyết. Không lư ǵ em phải làm hỏng ngày nghỉ v́ một bi kịch không là của em.
– Đáng tiếc, anh tính từ biệt em.
– Tại sao ?
– Ồ, dù sao cũng chẳng quan trọng ǵ.
– Anh đă nói quá nhiều để có quyền im tiếng.
– Em đi giải quyết việc của em đi. Chiều nay, anh sẽ cho em biết.
Nó bắt gặp chính nó tội nghiệp nh́n người đàn bà đi căi nhau với t́nh nhân. Tội thật, nàng c̣n chặng đường dài phải đi. Người thoát tay ta, ta càng yêu hơn bao giờ hết. Nàng tưởng đến đấy là hết. Nhưng đó mới là khởi điểm.
Bốn giờ trưa, nó đưa nàng ra càphê.
– Em biết không, người đàn ông ấy c̣n mang được cho em mẩu hạnh phúc nào th́ cứ giữ lấy. Chí ít cũng không nên đột ngột bỏ nó. Em không có khả năng đâu. Cũng đừng mất công giày xéo nó. Không phải nó mà chính em sẽ bị giẫm nát.
– Em biết.
– Hăy nh́n chuyện này dưới góc độ khác. Em cần cho tất cả, tất tật. Nó chỉ có khả năng nhận một phần thôi. Thế nào nó cũng làm em đau khổ. Cứ cho nó tới mức nó nhận được. C̣n lại, cho chuyện khác.
– Chuyện ǵ ?
– Những người đàn ông khác.
– Em không làm được.
– Cho trẻ con, em yêu cháu gái em lắm, phải không ?
– Em không yêu trẻ con.
– Cho gia đ́nh vậy. Có bao giờ em ve vuốt cha mẹ, anh chị em không ?
– Có.
– Vậy th́ có thể được.
– Em luôn luôn ứng xử như thế.
– Vẫn không đủ đâu. Em làm nghệ thuật nào không ? Hoạ, không ? Nhạc, không ? Vậy th́ đọc sách.
– Em không đọc được.
– Th́ chơi thể thao. Hăy rong chơi thật nhiều, bịa sinh hoạt, lắp đầy thời gian, đừng để có lỗ hổng nào cho hư không len vào.
– Em sẽ thử.
– Đừng quên điều này, chỉ khi ta hạnh phúc và mạnh mẽ ta mới có khả năng bỏ những người ta yêu.
– C̣n anh, anh làm ǵ, anh nói anh sắp bỏ đi mà.
– Anh sẽ rời hăng. Thứ hai tới, anh gửi thư từ chức.
– Để đi đâu ?
– Ồ, một hăng khác. Anh đă kiếm được một chân cố vấn kỹ thuật.
– Vậy th́ đi làm ǵ ? Đâu phải một chức ngang hàng chức anh có ở đây. Ở đây, anh đứng đầu hai trăm người. Đằng kia, anh sẽ chẳng c̣n là ǵ cả, một cố vấn không thực sự có quyền lực. Anh thừa biết thế. Tại sao lại bỏ đi ?
– Anh không chịu đựng nổi phải thấy em mỗi ngày. Anh phải đi.
Nàng đặt tay lên bàn tay nó.
– Chính lúc này em cần anh. Anh là người duy nhất hiểu em, giúp em. Em cần anh. Đi làm ǵ ? Hăy đợi một tí.
– T́nh yêu h́nh thành trong hoàn cảnh ngẫu nhiên. Có những lúc như thế, ta thấy cô đơn, ta cần được yêu. Một người liền xuất hiện. Ta quyến rũ nó, nó đáp lời, thế là ta yêu. Thế thôi. Hoàn cảnh ấy không bao giờ lặp lại. Ta vươn tay bắt nó, hay kệ nó bay đi.
Nàng cúi đầu, lặng thinh.
Trên đường về, họ bước, im lặng, chầm chậm.
Nỗi ghê tởm trào họng nó. Con khốn nạn. Nàng vẫn hy vọng nhưng nàng vẫn để dành nó đấy trong trường hợp… Vẫn cái bản chất tính toán nhỏ nhen. Chí ít nàng đă rơ ràng, trung thực, c̣n chính nó đă ứng xử như thằng đểu. Trong khi nàng giăy giụa trong bậy chuột, nó đă dở tṛ khích tự do, lén lút quyến rũ, cưỡng chiếm sự đồng t́nh của nàng. Diễn văn hay quá ! T́nh yêu là tự do lựa chọn trong hoàn cảnh ngẫu nhiên. Ăn được cả, thua về không. Ngay bây giờ hay không bao giờ hết. Đồ đểu cáng ! Mày không có mắt cóc chết, nhưng mày cũng khéo mưu mô gian xảo chẳng thua ǵ đám khoa học về quan hệ giữa người với người. Phải kết liễu, kết liễu nhanh.
Thế đó, thế thôi. Tôi có thể khoá sổ hạ màn rồi. Thật là trong vắt, thường t́nh.
Pha 1 : Cảm phục hay, nếu không có, tự kiêu hăo.
Pha 2 : Hy vọng. Để cho năm tới.
Pha 3 : Rong chơi. Tay nàng nắm cánh tay tôi, thân nàng áp thân tôi, hôn. Sự kết tinh đầu.
Pha 4 : Thất vọng. Vỡ mộng xé người. Hy vọng tiêu tan.
Pha 5 : Sự kết tinh thứ hai. Khổ đau, địa ngục.
Thế giới bỗng trống vắng. Những ngày bỗng rỗng tuyếch.
Tôi mất ư thức thống kê.
Và để hoàn thành ṿng hoa, ra vẻ tí ti hiện đại, một cú poker hiện sinh dối. T́nh yêu là một lựa chọn tự do. Thằng ngốc đáng buồn, thằng đểu đáng thương. Đă đến lúc nên kết luận. Ngủ cho rồi.
Nỗi mệt mỏi ấm áp dịu dàng yên ả dâng tràn lấn nó.
Nó giật ḿnh tỉnh giấc, tim thoi thóp, tứ chi nhăo lỏng, vă mồ hôi, hầm hập nóng, ră rời. Từ ngoài phố tiêng xe gắn máy rít đinh tai. Âm thanh vang dội trong ḿnh nó thành vô vàn run rẩy lăn tăn bất tận. Nó tức khắc nhận ra nỗi đau xưa. Vẫn là nỗi đau xé người thuở ấy. Thuở ấy, khi lần đầu nó yêu.
Phân tích làm ǵ, giải thích làm ǵ, lư xự làm ǵ ? Bôi nhọ, tự khinh làm ǵ ? Có bớt đau tí nào đâu.
Trời đất, chắc phải có lối thoát nào đó chứ. Ai ai cuối cùng cũng thoát thân mà. Hoặc con người có khả năng hiểu chính ḿnh, làm chủ chính ḿnh, hoặc ta phải sống như thằng ăn mày. Nếu thế, bục chết cho rồi đời.