TDTD513DeKhongChamHet

Tư-duy tự-do

Để không chấm hết

Ngày nay, tương-lai nhân-cách của ta thu gọn ở một từ, từ hồn-nhiên nhất trong các ngôn-ngữ : KHÔNG. Không đối với thế-giới-này, cuộc đời-này – và ta sẽ không có cuộc đời nào khác –, nhưng cũng có những giây phút nhân-tính, khi một con người tự-nguyện và minh mẫn nói Ừ với đồng loại. Cái Không phổ-cập kia là nền tảng của văn-hoá. Cái Ừ cá-biệt này tạo cho nó tương lai. Hiện nay, tiếc thay, cái Không áp đảo. Nếu ta chọn nhân-cách.

Ta đang sống trong đầu và thể-xác ta một cuộc khủng hoảng văn-minh khủng khiếp. Những mái nhà chung của con người đang tan nát dưới đ̣n áp đảo, đè bẹp của Thị-trường tư-bản. Ở đó, mỗi người chỉ bấp bênh đáng giá vài Đôla, Yen hay Euro. Mạnh ai nấy chạy. Những đứa thiếu ư-thức nhất kiên quyết dương cao niềm-tin vững chắc sáng lạn và ra tiền của chúng. Chúng bàn tán trong những ủy ban nho nhỏ với ngôn-từ lạ lẫm, khoa-học bí hiểm, phương-tŕnh không ai hiểu được. Những đứa khôn khéo nhất độc chiếm media, trở thành thầy-cúng toàn cầu hoá, không thể ṿng tránh, phủ-nhận được, nhưng luôn luôn có thể thay thế lẫn nhau.

Lá phiếu, ngôn-từ của ta đă mất hiệu năng, chẳng c̣n ư-nghĩa ǵ cả. Khiêm tốn, ta chui ḿnh, cả xác lẫn hồn, vào ngôn-ngữ của họ và ta khám phá rằng chuyện đó hăo. Những bong bóng xà bông ấy đă hay sẽ vỡ tan trong những cơn lốc bí hiểm, không thể tiên đoán. Sự-thật của thế-giới ở nơi khác, xa lạ, ta không thể với tới.

Tuy vậy, chính ta làm ra thế-giới này, nó đương nhiên phải là của ta, chính ta phải biến nó thành lời.

Thôi, đừng mất thời giờ, tốn đau thương, tin tưởng hăo, diễn văn rỗng-tuếch làm chi ! Bí mật của sự bất-lực nằm ngay ở ta. Ta sẽ t́m thấy sự-thật ở ta. Chính ta phải khiến nó trở thành sự-thật của một thế-giới mới, thế-giới của chúng ta.

Nào cha, mẹ, anh, chị, em, bạn, đồng đội, đồng chí, công-dân – nếu những ngôn-từ đó c̣n có nghĩa – xin đừng cam chịu. Ta có cả một thế-giới không thể để mất. Hăy từ chối mất nó, hăy đ̣i tự-do trong đoàn-kết giữa người với người của thế kỷ này, ta sẽ có một thế-giới để tái-tạo, do mỗi người làm cho mọi người. Người đời xưa, người đời nay và người của mai sau. Nào những ai làm thuê – những kẻ thất nghiệp tương-lai –, những ai đang thất nghiệp, đă bị loại khỏi xă-hội ở mọi nơi, hăy đoàn-kết lại ! Nhân-cách của ta ở đó.

Hỡi người nghệ-sĩ của các thế-giới nghệ-thuật, hăy nhập cuộc ! Nghệ-thuật của bạn tùy thuộc điều ấy.

Hỡi trí thức trong mọi lĩnh-vực kiến-thức và tư-duy, hăy nổi loạn, vùng lên ! Bạn nắm ngôn-ngữ, mái nhà chung hoàn-hảo nhất của con người, ngục tù tệ hại nhất của nó. Bạn có những kiến-thức, quyền-lực, sở-hữu để mất, nhưng bạn sẽ được cả một thế-giới để chinh phục, sáng-tạo, yêu.

Hăy cùng nhau t́m lại con đường nhân, sáng-tạo lại những nghệ-thuật làm-người.