TinhAiKhongChoiBuoc

 

Ở đâu hè có t́nh ai không chói buộc

 

Bạn hỏi ta, trong bài thơ Đáng đời, gơ sai chính tả phải không : gơ chói buộc thay v́ trói buộc.

Không. Chói ở đây là chói chang, chói mắt. Để… buộc !

Ta không muốn yêu – được yêu, loà con ngươi.

Ta không thèm yêu – được yêu, chỉ bằng bản năng cảm tính.

Ta cần yêu – được yêu, bằng cả thân thể, lư trí, tâm hồn và giá-trị. Thế mới toàn diện.

Đàn ông có người chỉ biết yêu Công Dung Ngôn Hạnh. Bằng chữ nghĩa thôi ! Khi lỡ thèm "ngáy đèo" th́ lôi em vào pḥng the "đánh cuộc cờ người" đến "mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo", hay… chèo ? Hi hi…

Làm ǵ mà phải khổ đến thế ?

Ngược lại, càng tồi tệ hơn.

Phải chăng đó là thảm trạng văn chương của ta hôm nay ?

Ta muốn làm người Ziao Chỉ của thời đại này, thế kỷ 21.

Chẳng dễ tí nào, hỡi bạn đời ơi.

Hè hè…